– Lâm tổng… Tôi… Tôi biết tôi rất xin lỗi cô, mấy năm nay tôi ở công ty, vẫn chịu một số tin đồn sắp đặt, nhưng cô tới bây giờ đối với biểu hiện tôi không có bất luận không tín nhiệm, còn cho tôi ngồi vào vị trí hiện tại… Nhưng… nhưng tôi thật sự không biết Dương Thần là chồng cô…
Lâm Nhược Khê hỏi ngược lại:
– Nếu cô biết, cô có cùng hắn một chỗ không?
Lưu Minh Ngọc ngẩn ra, không nói thành lời.
Đúng vậy, nếu biết Dương Thần là chồng Lâm Nhược Khê, cô có kìm nổi ngu ngốc đi theo người đàn ông đã có vợ không? Hay kiêng dè rời xa? Hay là lén lút như thế?
– Không nghĩ ra?
Lâm Nhược Khê nói:
– Cô sẽ trở thành như bây giờ, không phải bởi vì có hay không có quan hệ với tôi, chỉ có bởi vì cô lựa chọn hắn.
– Lâm tổng, tôi…
– Kỳ thật cô cái gì cũng không cần phải nói, tôi cũng không nghĩ nói gì với cô, trong chuyện này…
Lâm Nhược Khê trong mắt lộ sự mê man, thản nhiên nói:
– Bản thân tôi cũng không rõ, mình rốt cuộc vì sao cùng người đàn ông kia kết hôn, cho nên với tôi mà nói, mặc kệ hắn cùng người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, đều không quan trọng.
Lưu Minh Ngọc nhíu mày, cô không nghĩ tới Lâm Nhược Khê sẽ phản ứng như vậy, không đánh mắng cô, không lạnh nhạt nói với cô, thậm chí giống như không có ý trách cứ cô, khiến cô có chút ảo giác, Lâm Nhược Khê thực sự cùng Dương Thần là vợ chồng sao? Nếu là thật, sao có người vợ nhìn thấy tình nhân của chồng mình còn có bộ dáng thản nhiên tự nhiên như vậy?
Lâm Nhược Khê dường như thấy được nghi ngờ của Lưu Minh Ngọc, tự giễu cười cười:
– Nói thật cho cô biết, vừa rồi lúc biết cô thật sự là tình nhân của Dương Thần, lòng tôi có chút mất hứng, có người phụ nữ nào sẽ cao hứng khi người đàn ông của mình ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Nhưng tôi thật sự không biết làm sao để biểu đạt sự mất hứng của tôi!
– Tôi cũng sẽ không mắng thành lời, tôi cũng không giống như người đàn bà chanh chua đánh nhau, tôi thậm chí có tranh chấp cũng không biết cách mở miệng như thế nào?
– Cô biết không, tôi luôn cố gắng tập làm một người vợ tốt, nhưng con người tôi luôn không như tôi mong muốn… Giống như trời sinh thiếu đi một thứ gì đó mà rất nhiều người phụ nữ đều có, khả năng thứ đó, chính là tôi không có, mà các người có được, cho nên, Dương Thần sẽ theo các người cùng một chỗ, mà không phải chỉ là một người bên cạnh tôi.
Nghe thấy Lưu Nhược Khê nói, Lưu Minh Ngọc cảm thấy rõ sự thất vọng và cô đơn trong đó, cái loại đau thương vô lực này, khiến Lưu Minh Ngọc rõ ràng đang đứng ở thế yếu, không ngờ dâng lên thương tiếc không đành lòng với Lâm Nhược Khê.
Lúc này ngay khi Lưu Minh Ngọc muốn nói mấy câu điều hòa bầu không khí, tốt xấu gì chuyện này cũng nên dừng lại, đột nhiên từ chỗ rẽ trước mặt một bóng người quen thuộc đi tới.
Sắc mặt Lưu Minh Ngọc lập tức khó coi, mi đen thoa phấn xanh hơi nhíu lại, quay đầu lại… Đi, không để ý đến người kia.
Lâm Nhược Khê thấy vẻ mặt quái dị của Lưu Minh Ngọc, nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn mặc Tây trang phong cách đi tới.
– Không phải là Minh Ngọc sao, em cũng tới chỗ này chơi sao? Thật sự khéo quá, không nghĩ tới có thể gặp ở đây nha.
Người đàn ông đắc ý dào dạt đi đến giữa Lưu Minh Ngọc và Lâm Nhược Khê, mặt cười tà.
– Tề Khải, tôi với anh đã còn không quan hệ, phiền anh tránh ra.
Thanh âm Lưu Minh Ngọc lạnh lùng nói.
Người này đúng là bạn trai trước của Lưu Minh Ngọc – Tề Khải, chẳng qua lần trước trong khách sạn bị Dương Thần một đá đánh bị thương, lại gọi điện thoại báo cảnh sát không thành, liền kiềm chế, không dám trêu chọc Lưu Minh Ngọc, không nghĩ hôm nay gặp lại, hơn nữa vẻ mặt lại không còn thần sắc sợ hãi.
Tề Khải cười ha hả nói:
– Sao có thể nói không còn quan hệ, nói lại nhé, nhiều năm trong đại học cũng là bạn bè nam nữ, tuy rằng em hiện tại đi theo thằng nhà quê, khi đó khuôn mặt em vẫn còn non nớt, chúng ta lén lút làm một số chuyện riêng, anh đến giờ vẫn rất thích.
Nói xong, Tề Khải nghĩ giơ tay sờ mặt Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc vội vàng lùi về sau, để phòng nhìn chằm chằm Tề Khải:
– Tránh ra, anh chẳng lẽ quên chuyện lần trước bị Dương Thần đánh hộc máu sao? Nói cho anh biết, hắn đang có mặt trong phòng riêng ngay sau tôi, anh dám bước đến, tôi gọi hắn.
Trong mắt Tề Khải lộ lửa độc:
– Hóa ra hắn ở đây, hừ, tôi mấy ngày nay suy nghĩ tìm thằng nhà quê kia, thật sự cải lương không bằng bạo lực!
Lâm Nhược Khê bên cạnh nghe được cuộc đối thoại thoáng có chút suy nghĩ, cô dường như hiểu được,vì sao Dương Thần và Lưu Minh Ngọc có cuộc tình này, xem ra chính ông xã luôn không làm việc đoàng hoàng của mình, còn ở trước mặt người phụ nữ khác đống vai nhân vật kỵ sĩ bảo vệ.
Thấy lửa giận trong mắt Lưu Minh Ngọc, Lâm Nhược Khê thở dài, nghĩ tới lúc trước, Lưu Minh Ngọc bị người đàn ông Tề Khải kia gây tổn thương không nhẹ, đều là người phụ nữ đáng thương, cô làm sao có thể kiên quyết thương tổn thêm cô ấy.
– Minh Ngọc, về phòng riêng, không cần để ý gã.
Lâm Nhược Khê đi qua cầm tay Lưu Minh Ngọc, dịu dàng nói.
Lúc này Tề Khải mới chú ý đến Lâm Nhược Khê, vừa rồi vẫn đưa lưng về phía này, nên không nhìn kỹ, lúc này thấy được, lập tức trong mắt lộ ra vài phần luống cuống nóng bỏng, giống như mãnh thú đói khát thấy được trâu dê tươi sống, hô hấp nặng nề hơn.
– Sao lại có mỹ nữ như vậy, Minh Ngọc, sao không giới thiệu cho anh?