Tử Địch vui mừng tiếp nhận, mang theo Dương Ngọc Hoàn liên tục thở dài:
– Cảm ơn tân nương tử! Chúc tân nương tử sớm sinh ra quý tử, đa phúc đa phúc!
Ngoài cửa tiếng pháo nổ lớn, mấy người đồng thời hô lên giờ lành giờ lành, tân nương tử xuất các đến bái Thiên Địa nào!
Lý Tiên Huệ cầm lấy một tấm khăn hồng chùm lên trên đầu của Uyển nhi, phân phó Tử Địch nói:
– Này, tân nương tử ta giao cho ngươi đấy, đem nàng dẫn ra ngoài bái đường đi. Ngọc Hoàn, chúng ta đi, ngươi ngày hôm nay đúng là đại hồng nhân rồi nha, phải làm ngọc nữ nghênh phúc đấy!
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nhấc khăn che mặt lên:
– Vậy kim đồng là ai nha?
– Còn cần phải nói sao, đương nhiên là đồ đệ bảo bối của Hầu gia Quách Tử Nghi rồi!
Tử Địch nhanh chóng nói xen vào:
– Vừa mới còn thấy đấy, trông hắn ăn mặc thật giống như ngoan đồng vậy.
Lý Tiên Huệ cười khanh khách một trận:
– Cũng chính là nghi thức mà thôi. Dùng người trong nhà thật tốt. Ừm, không nói nhiều nữa. Ta đi tiền đường tiếp chuyện khách nhân. Tử Địch hảo hảo hầu hạ tân nương tử a!
Đại đường Hầu phủ. Bị tạm thời từ trong phân thành hai đường. Bên trái là yến hội, bên phải chính là lễ đường, làm địa phương tân nhân giao bái Thiên Địa. Lúc này trước cửa Hầu phủ đã đặt chỉnh tề hơn ba mươi cỗ kiệu hoa đỏ thẫm, bên trong ngồi an vị những tân nương tử kia.
Tần Tiêu ở trong phòng nhàn nhãn ngồi bắt chéo chân, tự mình hát lên một làn điệu dân gian. Ba tháng qua, toàn bộ sự tình đều an bài được thỏa đáng. Sinh khiết cũng có quy luật, đi lên quỹ đạo. Hiện tại hắn đã là chưởng quỹ sống thoải mái, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đã có người phụ trách. Mỗi ngày trừ buổi sáng thoáng chỉ điểm Đặc Chủng Doanh huấn luyện một chút, buổi tối dạy Quách Tử Nghi công khóa, sự tình khác hầu như không có. Coi như là ngày hôm nay hôn sự long trọng như vậy, hắn cũng không có chuyện gì để làm. Duy nhất cần phải làm chính là làm tân lang quân, lấy kiều thê mỹ nương vào cửa.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, Phạm Thức Đức tiến đến chắp tay vái chào:
– Hầu gia, đều đã chuẩn bị xong rồi. Giờ lành cũng đến mau ra đây đã kiệu hoa, đón tân nương đi thôi!
– Được nha!
Tần Tiêu từ trên ghế ngồi đứng dậy:
– Thực sự là khổ cực cho ngươi rồi, Phạm tiên sinh. Nói như thế nào cũng nên cho ngươi nạp phòng phòng. Thế nào có muốn không vậy?
Phạm Thức Đức cười ha hả khoát khoát tay:
– Già rồi. Đã nghĩ một mình thanh tĩnh, khi tuổi còn trẻ nữ tử bên người cảm giác lại giống như mang theo nữ nhi.
Tần Tiêu ha ha cười nói;
– Cảm tình Phạm tiên sinh thích người đẹp hết thời a? Đi, ngày khác gọi Hà đại nhân xem xét một người cho ngươi.
Phạm Thức Đức cũng cười:
– Hầu gia, thôi đừng có nói đùa nữa. Mau mời đi thôi, giờ lành đã đến rồi.
– Ừm.
Tần Tiêu hơi chỉnh trang y quan một chút, rồi ra khỏi gian phòng.
Trước phủ trong đình viện, ở trước hơn ba mươi cỗ kiệu hoa đều có một bà mối đang đứng. Phía sau là người thân của những tân nương tử kia. Một cỗ đứng đầu tự nhiên là bảo kiệu của Hầu phủ nhị phu nhân Thượng Quan Uyển Nhi rồi. Ở bên cạnh một nhóm chiêng trống thật lớn cùng hạ nhân nha quyền của Hầu phủ, vui vẻ ra mặt, hoặc chuẩn bị đốt pháo, hoặc chuẩn bị thưởng hầu bao, nhảy rộn lên muốn chen vào bên trong đám người.
Phạm Thức Đức đi tới viện tiền, phất phất tay, nhất thời an tĩnh lại. Nuốt nuốt yết hầu, rồi lớn tiếng nói:
– Giờ lành đã đến, tân lang tới đón tân nương tử, nổi nhạc lên!
Nhất thời, tiếng trống chiêng nổi lên, tiếng pháo nổ lớn, mọi người cùng nhau hoan hô. Tần Tiêu làm đầu tàu gương mẫu đi tới trước cỗ kiệu của Thượng Quan Uyển Nhi, đá ba cái lên rèm cửa cỗ kiệu, sau đó nhẹ nhàng xốc lên rồi chui vào ôm lấy người ngọc.
Ở bên cạnh Tử Địch vội vàng không ngừng đem hắn ngăn cản:
– Dừng dừng dừng, nào có dễ dàng như vậy nha!
Dứt lời hai tay chống nạnh một cái, thần khí hiện ra như thật đã che chắn ở trước cỗ kiệu.
Tần Tiêu cười ha hả:
– Được rồi, coi như là ta sợ ngươi, tiểu tham lam!
Sau đó đã từ trên người móc ra hông bao bỏ vào một đĩnh bạc:
– Nào, hồng bao qua cửa, chung quy cũng nên rời đi thôi.