Kể cả toàn Huyết Thị Đường, sức mạnh của y cũng được xếp vào một trong số những người mạnh nhất.
Còn Ảnh Cửu thì lại khác. Sở trường của Ảnh Cửu chính là tốc độ. Đến vô ảnh, đi vô tung, công phu ẩn nấp vô cùng xuất sắc. Khi y xuất thủ tấn công, kẻ địch đừng hòng có thời gian để phản ứng.
Nghe đồn, trong Huyết Thị Đường của Dương gia, người khó đối phó nhất không phải Đường chủ Phong Thắng, cũng không phải Phó đường chủ Chu Phong, mà là kẻ như một cái bóng, Ảnh Cửu.
Ai bị y nhằm vào, dù có chạy đến chân trời góc bể, cũng không thoát khỏi vòng truy sát của y.
Hai người này phối hợp lại, sức mạnh càng tăng thêm, là một cặp bài trùng mới nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Lần trước khi họ hộ tống lão tứ Dương gia, Dương Tân Võ về gia tộc, bị rất nhiều cao thủ Thần Du Cảnh bao vây. Lực lượng địch nhân đó còn mạnh hơn những kẻ mà Dương Khai gặp phải.
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều liều mạng bảo vệ, tiếc là bản thân Dương Tân Võ công lực kém, không thể thoát khỏi vận rủi.
Dương Khai tự dưng mở lời nói chuyện với họ, Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều chẳng hiểu ra sao, không biết hắn định hạ chỉ thị gì, liền nhìn hắn đầy nghi hoặc.
– Có oán giận gì ta không?
Khác hẳn dự đoán của họ, Dương Khai lại đưa ra câu hỏi như thế này.
Vừa nói, Dương Khai vừa mỉm cười, nhìn họ đầy thâm ý.
Khúc Cao Nghĩa vội đáp:
– Thuộc hạ không dám.
– Một chút cũng không ư?
Dương Khai khẽ hừ một tiếng.
– Ta muốn nghe lời thật lòng.
Khúc Cao Nghĩa không khỏi khó xử, liếc nhìn Ảnh Cửu, không biết nên nói thế nào.
Lúc ở Huyết Thị Đường, hai người đã nghe Đồ Phong và Đường Vũ Tiên kể vị công tử này ôn hòa đến đâu, tốt với huyết thị đến nhường nào. Sau này, Dương Khai lại còn chọn họ làm tùy tùng trong lúc họ đang nản lòng thoái chí.
Có những lời mào đầu của Đồ Phong và Đường Vũ Tiên ríu rít bên tai, lại thêm nghĩa cử của Dương Khai sau đó, Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều cảm kích vô cùng, thầm quyết định phải phò trợ Dương Khai tạo lập thành quả, dù có mất mạng cũng không hối tiếc.
Nhưng đi theo hắn mấy ngày nay, hắn không thèm nhìn họ đến một lần, thái độ vô cùng lãnh đạm, lại còn không cho họ thời gian để trị thương, nghỉ ngơi.
Huyết thị bọn họ tuy trung thành với Dương gia, nhưng nói sao thì cũng là con người! Có câu kẻ sĩ có thể bỏ mạng vì tri kỷ, chủ nhân như Dương gia lại không quan tâm thuộc hạ, họ ắt thấy khó chịu trong lòng.
– Nói đi.
Dương Khai nhấc chén trà lên hớp một ngụm, nghiêm túc nhìn họ.
Lúc này, Khúc Cao Nghĩa mới mấp máy đôi môi khô khốc, nói:
– Thuộc hạ và Ảnh Cửu vốn đã cùng đường bí lối. Chính công tử đã giúp đỡ bọn thuộc hạ trong lúc nguy nan! Ơn gửi than giữa trời rét, bọn thuộc hạ xin ghi lòng tạc dạ. Vì lẽ đó, bất luận thế nào, bọn thuộc hạ cũng tuyệt đối không dám có nửa lời oán thán với tiểu công tử. Chỉ là… có hơi thất vọng!
Lời khói khẩn thiết, thần thái nghiêm nghị, hiển nhiên là lời thật lòng.
Dương Khai chậm rãi nhếch miệng:
– Có phải cảm thấy ta không giống với những gì Đồ Phong kể cho các ngươi?
Khúc Cao Nghĩa khẽ gật đầu, lúc này cả Ảnh Cửu cũng đáp lời.
– Dĩ nhiên là không giống rồi. Vì vốn ta đâu có định chọn các ngươi!
Dương Khai đứng dậy.
– Người ta muốn chọn là Đồ Phong và Vũ Tiên. Dù gì thì bọn ta cũng đã quen thuộc lẫn nhau rồi.
Hai vị huyết thị chợt âu sầu nét mặt.
– Có điều, trước lạ sau quen. Ta cảm thấy hiện tại, chúng ta cũng coi như đã quen nhau rồi.
Dương Khai mỉm cười nhìn họ:
– Ít ra thì, ta biết suy nghĩ thật sự trong lòng các ngươi.
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều sáng rực hai mắt, lặng lẽ nhìn hắn. Dương Khai nói vậy, tức là đang bảo họ rằng hắn muốn làm quen với họ, đó cũng là việc mà hai người họ mong đợi.
– Lòng trung thành của các ngươi với Dương gia, ta không nghi ngờ. Lòng cảm kích đối với ta, ta cũng không hề hoài nghi!
Dương Khai nhướn mày, mỉm cười.
– Nhưng nếu một ngày nào đó, giữa ta và Dương gia xảy ra xung đột, các ngươi sẽ chọn lựa thế nào? Đứng về phía ta, hay là Dương gia?
Hai người nghe thế chợt biến sắc, kinh hãi nhìn Dương Khai.
– Tiểu công tử nói đùa phải không ạ?
Khúc Cao Nghĩa nhíu mày hỏi.
– Ta nói thật.
Dương Khai nhìn họ không chớp mắt.
Khúc Cao Nghĩa hít sâu một hơi:
– Tuy thuộc hạ không hy vọng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng nếu thật sự có ngày này, thuộc hạ và Ảnh Cửu vẫn sẽ kề vai cùng tiểu công tử!
Ảnh Cửu hiếm khi lại lên tiếng, thần sắc lạnh lùng:
– Nếu không có tiểu công tử, e là giờ này hai thuộc hạ đã tự phế tu vi, quy ẩn nơi rừng sâu rồi. Bởi vậy, tu vi của bọn thuộc hạ đều là của tiểu công tử. Tiểu công tử muốn dùng thế nào cũng được.
Nghe hai người nói vậy, Dương Khai cuối cùng cũng nhếch miệng cười.
Sở dĩ họ nói vậy, một là vì Dương Khai cũng là người nhà Dương gia, họ không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra thật, hai cũng là vì họ tự thấy mình không còn nhiều thời gian, dù chuyện đó có thật sự xảy đến, họ cũng không chờ được tới ngày ấy.
Nhưng bất luận thế nào, Dương Khai cũng đã có được câu trả lời mình cần.
– Ta từng nói với Vũ Tiên, người biết bí mật của ta, một là phải làm người của ta, không thì phải chết!
Nụ cười của Dương Khai trở nên quỷ quyệt, ngập tràn tà khí.
– Giờ thì các ngươi đã có tư cách được biết chút bí mật của ta rồi.
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Dương Khai, không hiểu rốt cuộc hắn đang nói gì.
– Hai viên đan này, mỗi người một viên, cầm lấy mà uống.
Dương Khai vung tay lên, hai viên đan bay ra.
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu giơ tay nhận lấy, ngoài miệng nói cảm tạ, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc.