Tuyết Phi Nhi cũng nói: “Đúng vậy. Bên trong rường cột chạm trổ, kỳ sơn dị thạch, vô cùng khéo léo”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đó là đương nhiên. Toà phủ đệ này vốn định cấp cho Ung Vương gia, tất phải xa hoa. Mọi người hài lòng là được”.
Bàng Vũ Cầm cũng nói: “Rất hài lòng. Thiếp không thấy có chỗ nào cần tu sửa. Hì hì”.
‘Khi nào sẽ xây dựng xong?”
‘Thái Hoàng Thái Hậu đã hạ chỉ để bọn họ ngày đêm tăng cường xây dựng để đại khái khoảng nửa tháng nữa là hoàn thành, không được chậm trễ đón dâu”.
Đỗ Văn Hạo xấu hổ hỏi: “Hì hì, đón dâu ở phủ đệ mới sao?”
“Đương nhiên, tân phủ đệ nghênh đón tân nương tử như vậy mới tốt”.
Anh Tử nói: “Thiếu gia, trên đường về phu nhân đã nói bây giờ thiếu gia phải cầm quân, không đọc binh thư không thể cầm quân vì vậy mới đặc biệt đi tới thư viện của võ viện mua cho người mấy cuốn binh thư. Đề Cử võ viện nghe thấy chạy tới tự mình chọn giúp cho thiếu gia rất nhiều cuốn binh thư”.
Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Vậy tốt quá. Binh thư ở đâu?”
“Để ở cả thư phòng”.
“Hay quá. Ngày mai ta chính thức bắt đầu khảo sát quân tình của quân đội. Nhân dịp bây giờ rỗi rãi ta tới xem qua một lát”.
Đỗ Văn Hạo đi tới thư phòng. Quả nhiên trong thư phòng có thêm một cái giá sách. Trên giá sách tất cả đều là binh thư.
Đỗ Văn Hạo rút một quyển ngồi xuống đọc. Cuốn binh thư này viết bằng cổ văn. Hắn đã cố hết sức mà có rất nhiều đoạn xem không hiểu. Chỉ đọc được nửa canh giờ, hắn đã thấy choáng váng hoa mắt.
Đỗ Văn Hạo ném cuốn binh thứ xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Nhớ lại một chút nhưng hắn không chút ấn tượng với những gì vừa đọc, cũng không nhở nổi vừa đọc những gì, đành thở dài nghĩ: “Ôi. Nếu như có một sư phụ giảng giải cho thì tốt. Xem ra cần phải có một sư phụ chỉ dạy binh pháp mới được.
Ngày mai giảng bài cho Hoàng Thượng, Đỗ Văn Hạo quyết định suy nghĩ một chút về nội dung nhưng tóm lại hắn cũng hông nghĩ ra cần nói cái gì.
Thế nhưng việc cấp bách nhất vẫn không phải là vấn đề dạy học cho Hoàng Thượng. Vì giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Nếu hắn muốn dạy Hoàng Thượng thành một người hợp với lý tưởng của hắn cũng không phải một việc có thể nhanh chóng làm được. Gần vua như gần hổ. Con hổ có thể quay đầu nuốt sống người đang nuôi dưỡng mình.
Đỗ Văn Hạo quyết định tập trung sức lực cải cách quân đội, việc dạy học cho Hoàng Thượng chỉ là việc thứ yếu. Năm ngày chỉ dạy một lần, mỗi lần chỉ nửa ngày còn lại để cho những bậc đại nho kia chủ yếu dạy cho Hoàng Thượng những điều mơ hồ cùng với những phương pháp trị quốc an dân. Điều này cũng phù hợp với nguyện vọng của các đại thần trong triều.
Một khi đã như vậy cũng sẽ không cần phải nóng vội dạy Hoàng Thượng này tất cả các tri thức hiện đại. Trước tiên hãy chỉ dạy Hoàng Thương những kiến thức bình thường tương đối thú vị là được, còn nhưng tri thức khoa học có tính thực dụng thì còn phải chờ tình hình sau này rồi mới tính tiếp.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Đỗ Văn Hạo đã vạch ra một đề cương sơ bộ của một số tri thức hiện đại như: thiên văn, địa lý cùng một ít lý hoá, xác định trình tự truyền thụ trước sau. Dù chỉ viết đề cương nhưng hắn vẫn bận rộn gần hết một đêm.Sau khi viết xong tất cả, Đỗ Văn Hạo mới đi ngủ. Hôm nay tới lượt Tuyết Phi Nhi hầu hạ. Sau khi hai người trải qua một cơn giông bão điên cuồng, Tuyết Phi Nhi mệt mỏi nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng trong đầu Đỗ Văn Hạo lại không tĩnh tâm được giống như gió to sóng cả.
Bánh xe lịch sử bây giờ đang nằm trong tay hắn. Hắn nên điều khiển bánh xe này chạy như thế nào không để tới mức hơn bốn mươi năm sau phải nằm dưới gót sắt của Đại Kim. Đối mặt với khung xe ngựa già nua của Đại Tống, giống như một lão nhân mà bệnh đã ăn vào cao hoan, Đỗ Văn Hạo thật sự không biết phải ra tay chữ trị từ chỗ nào.
Hắn cứ suy nghĩ miên man, hỗn loạn cho tới tận gà gáy mới ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau Đỗ Văn Hạo rời khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng thì người gác cổng chạy vào báo ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu tới, muốn Đỗ Văn Hạo tiếp chỉ.
Đỗ Văn Hạo vội vàng bày hương án. Người đến tuyên chỉ đương nhiên là thái giám thân cận của Thái Hoàng Thái Hậu, Tiêu công công. Liên tục có ba đạo thánh chỉ tốt. Nội dung Đỗ Văn Hạo cũng đã biết trước. Đạo thánh chỉ thứ nhất bổ nhiệm hắn làm Chinh thảo Tây Hạ Chiêu Thảo Sứ, thống lĩnh năm vạn cấm quân sáu lộ Thiểm Tây chinh phạt Tây Hạ, đồng thời cũng bổ nhiệm Lữ Công làm thống soái chỉ huy mặt trận. Đại tướng Khúc Trân làm phó thống soái.
Hai đạo thánh chỉ còn lại là bổ nhiệm Đỗ Văn Hạo làm Đề Cử Thái y cục và ban thưởng toà phủ đệ cho hắn. Cuối cùng Tiêu công công nói với Đỗ Văn Hạo rằng Thái Hoàng Thái Hậu đã hạ chỉ tuyên cáo thiên hạ Ngũ Vị đường của Đỗ Văn Hạo được ngự định là cửa hiệu lâu đời, coi đây là nhãn hiệu sản xuất dược phẩm và khí tài, không ai được phép mạo danh nếu không sẽ bị xử theo tội cường đạo.
Nghe xong Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ. Đạo thánh chỉ này bảo vệ quyền sản phẩm e rằng còn mạnh mẽ hơn xã hội hiện đại. Trung Quốc hiện đại quy định tội xâm phạm bản quyền tri thức cao nhất cũng chỉ có bảy năm tù. Cao Thao Thao ban hành thánh chỉ nói xâm phạm nhãn hiệu độc quyền Ngũ Vị đường của Đỗ Văn Hạo bị luận tội xử theo tội cường đạo. Tội cường đạo cùng tội với tội cướp bóc của xã hội hiện đại. Triều Tống xử phạt tội cường đạo cực kỳ nặng, có quy định: cường đạo bất luận là cướp được hay không cướp được, có tang vật hay không có tang vật cũng đều bị xử tử. Nói cách khác chỉ cần có người giả mạo Ngũ Vị đường sản xuất dược liệu và khí tài thì sẽ bị xử tử.
Đương nhiên Đỗ Văn Hạo biết điều này Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao vốn không phải có ý thức bảo vệ bản quyền tri thức mà chỉ do là tình cảm đối với hắn. Yêu ai yêu cả đường đi. Trong lòng Đỗ Văn Hạo cảm thấy xử vậy hơi nặng một chút nhưng như vậy cũng tốt. Ít nhất có thể làm người dân coi trọng bảo vệ bản quyền tri thức. Việc bảo vệ bản quyền tri thức có sự mở đầu rất tốt.
Sau khi Đỗ Văn Hạo tiếp chỉ, Tiêu công công cáo từ, Đỗ Văn Hạo quyết định buổi sáng đi điều tra tình hình quân đội. buổi chiều tới Hoàng cung dạy Hoàng Thượng học.
Anh tử và Tuyết Phi Nhi giúp Đỗ Văn Hạo mặc nhung trang. Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhìn hắn cảm thấy bộ nhung trang cũng không tệ lắm. Bởi vì bây giờ không phải là thời chiến nên áo giáp của nhung trang đều là da thuộc, mặc vào người cũng không cảm thấy nặng. Đội trưởng đội thân binh Hứa Văn Cường dựa theo căn dặn của Đỗ Văn Hạo hôm qua đã chuẩn bị cho hắn một con chiến mã. Đỗ Văn Hạo nhảy lên ngựa, hắn đang định giục cương lên đường thì bất chợt thấy như thiếu gì đó. Hắn ngừng lại suy nghĩ một chút rồi quay đầu hỏi Hứa Văn Cường: Ta có cần phải xử một cây trường thương hay đại đao gì đó không? Như vậy mới đầy đủ đồng bộ, phải không?”