Dương Quốc Trung dĩ nhiên là sẽ không tận trung với Lý Dự rồi. người hắn nâng đỡ là thập bát tử Lý Mạo, bên trong này ít nhiều có nhân tố của Dương ngọc Hoàn. Lý Mạo vốn dĩ là tiền phu của Dương Ngọc Hoàn, quan trọng hơn là trong số chư vương. duy chỉ có Lý Mạo đối đãi hắn là một mực cung kính có thừa, thậm chí đến Kinh Châu cũng không quên phái người đưa cho hắn đặc sản địa phương, điều này làm cho Dương Quốc Trung vô cùng cảm động. bèn quyết định lập trường hắn ủng hộ Lý Mạo.
Bí mật này cũng bị Lý Long Cơ nhìn thấu, vì vậy hắn hôm nay đặc biệt gọi Trương Quân và Dương Quốc Trung tới. một là phải thay hai người họ điều đình mâu thuẫn, thứ hai chính là hai người họ đại diện cho Thục vương và Kinh vương, có một vài lời nói hắn phải nói ra trước mặt.
“Hai vị ái khanh đều là lão thần của ta rồi. là một tay ta đề bạt. Trương ái khanh thì không cần nói nữa. phụ thân của khanh là tướng quốc ta tín nhiệm nhất, huynh đệ của khanh đã lấy con gái của ta. còn về Dương ái khanh lại càng không phải người ngoài, là anh vợ của ta. vì vậy ở trước mặt các khanh, ta sẽ không nói lời thừa thải, ta nói thật với các khanh hay, ta phải tái phục vị trí cũ. đem tên nghịch tôn tự tiện đăng cơ đuổi cổ xuống, phải đoạt lại vị trí thuộc về ta. vì vậy ta cần sự ủng hộ hết mình của hai vị ái khanh.
Trương Quân và Dương Quốc Trung cùng nhau quỳ xuống. “Thần nguyện vì bệ hạ trở lại vị trí cũ tận tâm tận lực!”
“Tốt! Tốt! Hai vị ái khanh xin mau mau đứng lên.”
Lý Long Cơ cúi khom người, gập người về phía trước bối. đưa bọn họ bọn họ hai người nâng dậy, lại nói: “Ta biết các ngươi cũng thực quan tâm. ta trở lại vị trí cũ sau khi, sẽ do ai đến nhập chủ đông cung?”
nghe Lý Long Cơ nói đến đây, mí mắt của Trương Quân nhảy lên một cái, đây có ý nghĩa gì? Rồ ràng là thề thốt sắt son với mình rằng Thục vương nhập chủ đông cung. bây giờ lại muốn giở quẻ nữa sao?
Lý Long Cơ nhìn hắn một cái, bèn cười nói: “Thật ra thập tam lang Giao và thập bát lang đều là hoàng nhi mà ta thích nhất, thái tử đông cung mà ta muốn tuyển chính là một trong số hai đứa nó, nhưng chiếu theo trường ấu. nên là thập tam lang nhập đông cung trước, đối với thập bát lang, ta cũng tuyệt không bạc đãi nó, sẽ đề nó hài lòng, nếu nó đồng ý, ta sẽ phong nó làm An Tây vương. đế nó đi An Tây xưng đế. đây chính là sự sắp xếp của ta.”
Lý Long Cơ ngay trước mặt của hai người họ, định ra vị trí thái tử tương lai, thì đã cho Trương Quân ăn một viên thuốc an thần.
Dương Quốc Trung có chút chán nàn. nếu như là thập tam lang nhập chú đông cung, vậy tương lai nhất định sẽ là Trương Quân áp đảo mình rồi. nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ. thực lực của Thục vương Lý Giao hoàn toàn vượt xa Kinh vương Lý Mạo, đứng trước thực lực, có nói gì cũng đều là vô dụng, nhưng đề cho Lý Mạo đi An Tây xưng đế. Dương Quốc Trung lại có chút không tán đồng. An Tây là địa bàn của Lý Khánh An. đi chỗ đó xưng đế, thật không dễ dàng gì. Khánh vương Lý Tông còn sinh tử chưa rõ nữa là!
Hắn trong lòng thở dài, bèn nói: “Sự sắp đặt của thượng hoàng, bất luận là vi thần hay là Kinh vương điện hạ, đều sẽ tuyệt đối phục tùng, theo vi thần được biết, Kinh vương đã xuất binh rồi, đang tăng tốc đi tới Quan Trung, thần tin rằng, không lâu nữa ngài sẽ kịp đến cứu thượng hoàng trong nước lửa. luận về hiếu tâm. không ai so sánh được với thập bát lang.”
Trương Quân bên cạnh ngạc nhiên: “Dương tướng quốc. Kinh vương đã xuất binh ư?”
Dương Quốc Trung cười ngạo nghễ, nói: “Binh quý ở chỗ thần tốc, Kinh vương lo lắng cho sự an nguy của phụ hoàng, tự nhiên sẽ sốt ruột quay về.”
“Trương ái khanh, có điều gì không ổn sao?” Lý Long Cơ thấy thần sắc Trương Quân có chút không ổn, bèn lo lắng hói.
Trương Quân khom người nói: “Thượng hoàng, thần rất lo lắng vụ án An Khánh Tông bị thích sát. từ việc thích khách gióng trống khua chiêng đem đầu người của An Khánh Tông treo lũng lẳng ở chợ đông, dụng ý của bọn họ chính là muốn để An Lộc Sơn biết được chuyện này, ta đoán là chậm nhất ngày mai, An Lộc Sơn sẽ biết được chuyện này, nếu như thần không đoán sai, hắn tất nhiên sẽ mượn cớ lùng bắt hung thủ mà tiến quân Quan Trung. An Lộc Sơn dã tâm lang sói, cho dù hắn không tạo phản, cũng sẽ làm chuyện của Đổng Trác, chiếm cứ triều đình, thần rất lo lắng a! Quân Quan Trung và quân Kiếm Nam. quân Kinh Châu ác chiến Hán Trung, cuối cùng người được lợi lại là An Lộc Sơn, lúc đó không chỉ an toàn của bệ hạ bị đe dọa. Trường An cũng sẽ sinh linh đồ thán.”
Trường An suốt cả ngày đều trông có vẻ lo âu vô cùng, hắn cũng nhìn ra hậu quả của An Khánh Tông bị giết, đây là chuyện mà hắn không thể dự liệu tới, trước khi An Khánh Tông chưa bị giết, hắn cũng không ý thức được sự quan trọng của người này, người sau khi chết đi rồi, hắn mới phản ứng. Trường An lại lâm vào nguy cơ.
Trương Quân là lão chính khách của nhiều năm, trên một số vấn đề nguyên tắc hắn bao giờ cũng không hồ đồ, giữa Lý Long Cơ và Lý Dự có đấu đến đâu. đều là đấu tranh giữa hoàng thất, là quyền đối trong nội bộ triều đình, nhưng An Lộc Sơn lại khác, hắn là người Hồ, nếu bị hắn nắm giữ được triều đình, nắm giữ được Trường An, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng, đó sẽ là thám kịch của Đại Đường, lúc đó, lợi ích của tất cả mọi người bao gồm cả hắn trong đó, đều sẽ bị sự tổn hại nặng nề.
Trương Quân thấy Lý Long Cơ không có phản ứng. bèn lại nói tiến thêm một bước: “Bệ hạ. thần kiến nghị tạm thời ngừng lại một chút, đê quân Kinh Châu và quân Kiếm Nam quay về, làm cho quân đội của Lý Dự có thể kịp thời kéo đi Đồng Quan, dù sao An Lộc Sơn tiến vào Quan Trung rồi, thần sợ giang sơn Đại Đường khó giữ được.”
“ngừng cái gì! Quyết không thể ngừng!”
Giọng nói của Lý Long Cơ đột nhiên trở nên nghiêm khắc hẳn: “Khanh thay hắn lo lắng cái gì, khanh cho rằng bọn họ không nghĩ ra sao? Trên tay hắn có hai mươi vạn đại quân, không lẽ thì không thể chia binh đi trấn thủ Đồng Quan sao?”
Có lẽ là cảm thấy ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, Lý Long Cơ lại dịu ngữ khí lại nói: “Thật ra An Lộc Sơn khởi binh chưa chắc là chuyện xấu, hắn ít ra có thể phân tán quân đội của Trường An. làm suy yếu kẻ địch của chúng ta, bây giờ điều cấp thiết trước mắt, là phải để cho quân đội của thập tam lang và thập bát lang hỏa tốc tiến kinh, chỉ cần quân đội của chúng nó tiến kinh, ta sẽ có lòng tin xử lý được An Lộc Sơn, lúc đó cục thế sẽ nắm chắc trong tay ta, Trương ái khanh, ban nãy ngữ khí ta hơi nặng một chút, khanh không biết áp lực hiện giờ của ta, tuy nó không dám công khai giết ta. nhưng thời gian càng kéo dài hơn. khả năng nó giết ta sẽ càng lớn, ta không thể không gấp a!
“Thần hiểu rồi, thần lập tức quay về giục binh với Thục vương, để đại quân của Cao Tiên Chi lập tức tiến kinh.”
Trương Quân đứng dậy cáo từ, Dương Quốc Trung thấy thời gian cũng không còn sớm. hắn cũng phải quay về rồi, lúc này, Lý Long Cơ nói với Dương Quốc Trung: “Dương ái khanh nán lại một chút, ta có chút chuyện nhà phải hỏi khanh.”
Trương Quân biết hắn nhất định là muốn hỏi chuyện của Dương quý phi, bèn trước một bước cáo từ.
Trong đại điện chỉ còn lại Lý Long Cơ và Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ cũng ở một bên. cách họ khoảng một trượng xa, Võ Nhị Nương chăm sóc Lý Long Cơ cũng không có mặt. sau khi có Cao Lực Sĩ. lúc Lý Long Cơ nói chuyện với đại thần, ả đã không thể tham dự vào.
“Quý phi có khỏe không?”
trẫm mật thật lâu. Lý Long Cơ cuối cùng đã hói ra câu hỏi đã cất dấu trong lòng nửa năm này, Dương Ngọc Hoàn đã tìm 8 mang lại cho hắn một chuỗi đời rực rỡ nhất, bây giờ tuổi hoa đã trôi đi, tình yêu của hắn đã lui đến một góc tối tăm, vị phi tử một thời xinh đẹp nhất lục cung đã rời hắn thật xa rồi.
Nhưng đáng tiếc là một chút lưu luyến cuối cùng của hắn cũng không thể mang lại cho hắn một chút an ủi, Dương Quốc Trung thậm chí không hề biết chút gì về tình hình của Dương quý phi, hắn vẻ mặt vô cùng ngại ngùng, một hồi lâu mới nói: “Quỹ phi sống ở trong Hoa Thanh cung, canh vệ nghiêm ngặt, thần đi qua rất nhiều lần đều không thể gặp được quý phi.”
Lý Long Cơ trong lòng vô vàn thất vọng, hắn khẽ thở dài một hơi: “chỉ có mất đi rồi. mới biết được sự quý giá của sự mất mát. ta hối hận thì đã muộn rồi!”
“Thượng hoàng!”
Cao Lực Sĩ ở phía sau hắn nhỏ giọng nói: “Thượng hoàng sức khỏe dần dần khỏe lên. đây mới là sự việc quý báu nhất.”
Lý Long Cơ quay đầu cảm kích nhìn hắn một cái, gật đầu cười nói: “Cao ông nói không sai. ta có thể khôi phục sức khỏe, đủ thấy sự chiếu cố của trời xanh đối với ta, ta đương nhiên tuyệt không thể phụ lòng này!”
Nói đến đây, hắn không còn suy nghĩ đến việc của Dương quý phi nữa. nói với Dương Quốc Trung: “Ta aiữ khanh ở lại, là muốn bảo khanh chuyển lời thập bát lang, năm xưa ta từng nhận lời với mẫu thân nó, sẽ lập nó làm đích tôn, bây giờ lời hứa hẹn của ta vẫn còn có hiệu lực, bây giờ ta cần phải nhờ cậy thập tam lang, không thể không nói một số lời nói dối lòng. nhưng ta đảm bảo, người cười đến cuối cùng, nhất định sẽ là Mạo nhi.”
Lợi Châu, đây là con đường phải đi qua khi đi từ Kiếm Nam đến Hán Trung, núi dốc vách cheo leo, khe sâu rừng dày, con đường bắc tiến vô cùng gian nan. đường Thục khó, khó ở việc lên trời xanh, đó bèn là một trong số đó, hướng bắc đi thêm ba trăm dặm. bèn là Hán Trung đại thành Nam Trịnh.
Thời gian dần dần đến đầu hạ. đang là mùa nhiều mưa ở địa phương. cơn mưa nhỏ rì rào trên bầu trời đã rơi suốt hai ngày hai đêm. làm cho đường đi trở nên vô cùng lầy lội, mười vạn quân Kiếm Nam cũng không hành quân bắc tiến nữa. tạm thời trú đóng ở nội ngoại thành Lợi Châu.
Chạng vạng hôm nay, một đội kỵ binh xích hầu dẫn theo ngựa gian nan hành tẩu trên đường núi lầy lội, quan quân dẫn đầu đã nhìn thấy đại doanh dưới chân núi.
“Mọi người nhanh thêm nữa nào, tình báo của chúng ta rất quan trọng, không thể chậm trễ thêm nữa!”
Cho dù các binh sĩ đều đã mệt nhoài cả người, nhưng cũng chỉ đành chấn chinh tinh thần mà đi về phía đại doanh quân Kiếm Nam dưới chân núi.
Trong đại doanh quân Kiếm Nam. lều trại từng chiếc liên tiếp nhau, kéo dài mấy dặm. mười vạn đại quân, khí thế hùng tráng, trong đại doanh. Cao Tiên Chi đang đứng trước sa bàn suy nghĩ sắp xếp chiến thuật, từ sau khi Lý Khánh An đi tiên phong sử dụng sa bàn. sa bàn – thứ lợi khí đánh trận hành quân này đã đồng loạt được các quân Đại Đường sử dụng. Cao Tiên Chi cũng không ngoại lệ. lão ở hai năm trước đã chế tạo ra sa bàn của một vùng từ Hán Trung đến Trường An, đối với địa hình đường đi của vùng này lão nắm rõ trong lòng bàn tay.
Điều duy nhất lão không dự liệu được là thời tiết, theo Lý mà nói, phải đến sau trung tuần tháng năm. vùng này mới lũ lượt trời mưa. nhưng mùa mưa đã đến sớm hơn. làm cho kế hoạch hành quân của lão gặp phải trở ngại, bọn họ đã đóng quân hai ngày rồi. Cao Tiên Chi lòng nóng như lửa đốt. tình báo lão nhận được là. quân Quan Trung vẫn chưa đến Nam Trịnh, nếu lão có thể nhanh chân hơn quân Quan Trung chiếm Lĩnh Nam Trịnh, có được sự chu cấp lương thực của Nam Trịnh, chiếm cử địa lợi thuận tiện, như vậy đối với trận chiến quân Quan Trung. lão sẽ nắm trong tay chín phần thắng.
Nhưng ông trời không có mắt. Cao Tiên Chi cũng bất đắc dĩ. nhìn sa bàn nửa ngày, hắn chẳng có kế sách gì. chỉ đành chắp tay quay về tiền trướng, lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy con gái ngồi trước cửa trướng. Cao Vụ đã vinh dự thăng chức lên Trung lang tướng, lão không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Con gái năm nay đã hai mươi bốn tuổi rồi, đến nay vẫn chưa xuất giá. thông thường, tuổi tác này đã rất khó xuất giá rồi, hơn nữa còn là nữ tướng quân, lại càng không ai dám lấy. Cao Tiên Chi bèn từ bỏ ý định gả con gái đi.
Mấy năm trước thê tử ái tướng Triệu Sùng thứ của lão bệnh vong. Triệu Sùng thứ bèn có ý muốn lấy con gái làm vợ sau. mấy lần bày tỏ tâm nguyện này, tuy Triệu Sùng thứ là tục huyền, trong nhà còn có con cái. đem con gái gả cho hắn là có chút ấm ức, nhưng con gái quả thật cũng là không thể gả cho người khác. Cao Tiên Chi bèn không phản đối, đồng thời ngỏ ý ngầm Triệu Sùng thử. chỉ cần con gái đồng ý, lão không có ý kiến.
Không ngờ con gái không chỉ kiên quyết không chịu, hơn nữa còn chạy đi thóa mạ Triệu Sùng thứ một trận, chửi đến hắn xấu hồ cả mặt. không còn dám nhắc đến việc này, Cao Tiên Chi cũng đành từ bỏ.
Nhưng trước đó không lâu đã xảy ra một chuyện lại làm cho Cao Tiên Chi vô cùng tức giận. Thục vương chủ động đề xuất, nguyện nạp Cao Vụ làm bình phi, hạo mệnh tương đương vương phi. điều này hiển nhiên là muốn tiến hành liên hôn với lão Cao Tiên Chi, tăng cường quan hệ giữa bọn họ, Cao Tiên Chi bèn khuyên nhủ con gái nhận lời. nhưng cô con gái quật cường này lại thà chết không chịu, lại rút gươm lấy tự vẫn ra đe dọa. làm cho Cao Tiên Chi vừa hận vừa giận, nhưng cũng bất đắc dĩ. chỉ muốn tìm kiếm cơ hội khuyên nhủ nàng thêm một lần.