“Ưm.” Mộng Như Yên gật nhẹ đầu, chuyện này Lâm Hiên nói không sai, nhìn vẻ ngoài nàng còn trẻ hơn hắn một chút song thực ra đã sống hơn một ngàn năm trăm năm, gọi Lâm Hiên là đại ca trong lòng nàng cũng thấy có chút kỳ lạ.
“Được, sau này bổn tiên tử sẽ là tỷ tỷ của ngươi.”
Hai người nhìn nhau cười vang. Tại Tu tiên giới vốn không có mấy khi kết nghĩa kim lan, không có hương hoa tế bái hay là trích huyết ăn thề như thế tục song trong lòng Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Còn Mộng Như Yên thì thấy trong lòng dường như nhớ về một điều nào đó, thuở rất xa xưa khi còn tỷ tỷ.
Một lúc sau Mộng Như Yên vươn tay vỗ tại bên hông, một miếng ngọc bội óng ánh long lanh xuất hiện trong lòng bàn tay:
“Tiểu đệ, lần đầu ra mắt mà tỷ tỷ không có lễ vật tốt cho ngươi. Ngọc bội này chính là vật tùy thân của ta, đệ tử Thiên Nhai Hải Các thấy nó như thấy ta. Nhân lực vật lực có thể tùy ý ngươi điều động, xem như là tiểu lễ diện kiến của tỷ tỷ vậy.”
Cái này mà coi như tiểu lễ sao, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ cảm động.
Hắn có thể đi tới ngày hôm nay, phần lớn đều phải dựa vào bản thân nên tính cách có phần tự kỷ tư lợi. Ở một phương diện nào đó có thể coi là âm hiểm giảo hoạt, không thấy lợi không làm. Song chính vì vậy mà hắn rất thiếu thốn tình cảm, nếu có người thực tâm đối tốt với hắn, Lâm Hiên cũng sẽ hào phóng khiến người đó phải líu lưỡi. Mộng Như Yên vừa ra tay đưa ra đại lễ như vậy quả thật khiến hắn có chút chần chừ.
“Tiểu đệ, đã là tỷ đệ một nhà còn khách khí với ta làm gì?” Trên mặt Mộng Như Yên lộ một tia khó chịu.
“Tỷ tỷ đã nói như vậy, tiểu đệ từ chối thì bất kính.”
Lâm Hiên tay áo phất một cái, một đạo hào quang đem ngọc bội thu về. Cảm giác ấm áp nhưng không có chút linh lực dao động, quả nhiên chỉ là vật tùy thân của nữ tử.
Lâm Hiên suy nghĩ một hồi rồi vươn tay ra vỗ tại bên hông. Trong thanh quang chói mắt, liên tiếp hơn mười bình ngọc hiện ra.
“Tỷ, với cảnh giới của tỷ thì những bảo vật của đệ không đáng tính, có điều những đan dược này có lẽ có chút công dụng với ngươi, xin vui lòng nhận cho.” Lâm Hiên gãi đầu có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Tiểu đệ đừng khách khí.”
Trong lòng Mộng Như Yên cũng có chút hiếu kỳ, thần thông của Lâm Hiên thì nàng vừa mới chứng kiến qua, song cảnh giới Nguyên Anh kỳ thì có thể lấy đan dược gì khiến nàng hứng thú? Nàng khẽ vươn tay ngọc đem một bình ngọc màu xanh biếc thu về.
Nắp bình vừa mở thì một mùi hương thấm đượm lòng người nhanh chóng phiêu tán. Mùi hương bay vào chóp mũi khiến vẻ mặt Mộng Như Yên cuồng biến, như kinh như hỉ mà lại có vẻ không tin nổi. Nàng dốc bình ngọc đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc.
“Đúng là Cửu Trùng Bích Tâm Đan.”
Mộng Như Yên duyên dáng kêu to một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng còn Lâm Hiên thì ngây người, những này bảo vật này bất quá là hắn chỉ mượn hoa hiến Phật.
Nguyệt nhi liên tiếp diệt sát ba tồn tại Ly Hợp kỳ trong Vô Định Hà, trữ vật túi của bọn họ tự nhiên đều rơi vào trong tay Lâm Hiên.
Thân là Linh Dược Sơn thiếu chủ năm xưa, Lâm Hiên hiểu biết rất uyên bác với đan dược, tuy vậy hắn chưa từng gặp qua những loại đan dược cao cấp này. Chỉ đoán là chúng dùng để tăng tiến pháp lực tu sĩ Ly Hợp kỳ nên lấy ra toàn bộ làm lễ gặp mặt cho tỷ tỷ.
Lúc này thấy thần sắc Mộng Như Yên như vậy, trên mặt hắn cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
“Đệ đệ, ngươi có được Cửu Trùng Bích Tâm Đan này từ đâu?” Thanh âm ngưng trọng của Mộng Như Yên truyền vào tai.
“Tự nhiên là ta diệt sát Cửu Đầu lão tổ, đoạt được trong túi trữ vật của lão.”
“Cái gì, ngươi nói Cửu đầu lão quái vật ngã xuống trong tay ngươi?” Mộng Như Yên lấy tay che miệng tỏ vẻ sợ hãi. Thần thông của Lâm Hiên nàng đã chứng kiến qua song thực lực Cửu Đầu lão tổ nào phải tầm thường.
“Không sai.” Vì không muốn lộ bí mật của Nguyệt nhi nên Lâm Hiên đành thi triển công phu nói dối, sắc mặt vẫn thản nhiên như thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Mộng Như Yên khẽ thở ra song cũng không tiện truy hỏi, cho dù là song tu đạo lữ cũng sẽ có bí mật riêng huống chi là tỷ đệ khác họ.
“Tỷ, chẳng lẽ Cửu Trùng Bích Tâm Đan này không phải dùng để tăng tiến pháp lực cảnh giới Ly Hợp kỳ? “
“Đương nhiên không phải.” Khóe miệng Mộng Như Yên lộ vẻ tươi cười, trên gương mặt đẹp đẽ đầy vẻ vui mừng: “Đan này chính là bảo vật độc môn của Cửu Đầu lão tổ, dùng để đột phá bình cảnh cho tu sĩ Ly Hợp kỳ. Sơ kỳ muốn tiến giai lên trung kỳ mà dùng một viên đan dược này thì tăng khả năng thành công thêm một thành”
“Một thành!”
Lâm Hiên nghe xong không khỏi thầm rúng động. Tu tiên đạo càng lên cao càng là gian nan, Ly Hợp kỳ là đỉnh cao nơi Nhân giới. Pháp lực tăng trưởng chậm chạp đến cực hạn. Có thể đề cao một thành khi đột phá bình cảnh thì đúng là vật nghịch thiên.
“Cửu đầu lão tổ cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, keo kiệt vô cùng, mấy lần tỷ tỷ tìm hắn muốn trao đổi vật này. Song bất luận ta xuất ra bảo vật gì hắn đều làm khó dễ, vì chuyện này ta còn từng giao chiến với hắn một lần, không nghĩ tới cuối cùng hắn lại chết trong tay ngươi.” Mộng Như Yên khẽ thở nhẹ, trên mặt lộ vài phần cảm khái:
“Tiểu đệ, xin đa tạ ngươi. Bình đan dược là lễ vật, nếu tỷ tỷ từ chối thì thật bất kính, về phần những đan dược khác xin ngươi thu hồi.”
“Tỷ, đừng coi ta xa lạ như thế, lễ vật tiểu đệ đã đưa ra làm sao có thể lấy về”
Lâm Hiên vốn hào phóng vô cùng với người thân. Tỷ đệ chối từ một hồi, cuối cùng Mộng Như Yên nhận lấy các bình ngọc. Qua một lúc nàng chậm rãi mở miệng.
“Tiểu đệ, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi”
“Tỷ tỷ mời nói.”
“Cửu đầu lão tổ đã ngã xuống trong tay ngươi, vậy còn Tuệ Thông có phải ngươi do giết hay không.” Mộng Như Yên mặc dù không hiểu kỹ ân oán giữa Lâm Hiên cùng Vạn Phật Tông nhưng cũng biết song phương sớm đã thành thế thủy hỏa.
“Cái gì, Tuệ Thông chết rồi sao?”
Lâm Hiên bây giờ mới nghe được tin này. Tại Thiên Ảnh Tông, đối phương tuy đại bại nhưng Nguyên Anh đã chạy thoát, thực ra sau đó đã xảy ra chuyện gì với lão?
“Tuệ Thông không phải ngươi giết?”
“Cũng không thể nói như vậy” Lâm Hiên gãi đầu vẻ mặt khó hiểu mở miệng: “Chẳng lẽ tỷ chưa nghe Cơ Nguyệt Như bẩm báo chuyện tại Thiên Ảnh Tông sao, còn có ngọc giản tiểu đệ nhờ nàng chuyển dùm, tỷ tỷ chưa nhận được?”
“Chưa có” Mộng Như Yên lắc đầu: “Nửa tuần trăng trước ta đã rời bổn môn, thì ra đệ đã gặp Nguyệt Như nha đầu,lại còn nhờ nàng chuyển gì cho ta sao?”
“Tỷ, là như vậy…” Lâm Hiên chậm rãi kể lại sự tình phát sinh ở Thiên Ảnh Tông.
Khoảng nửa canh giờ sau.
“Thì ra là thế, nói như vậy thân thể Tuệ Thông là bị ngươi huỷ, về sau Nguyên Anh của hắn bị kẻ nào tiêu diệt?”
“Ta cũng không rõ.” Trên mặt Lâm Hiên cũng hiện vẻ ngưng trọng, tuy chỉ còn Nguyên Anh song thực lực của Tuệ Thông vẫn cường đại vô cùng, kẻ có thể tiêu diệt lão thì thần thông thật khó mà tưởng tượng được.
Hai tỷ đệ liếc nhau, trong đáy mắt đều hiện vẻ kiêng kị, Vân Châu quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, sau này hành sự cần cẩn thận hơn nữa.
“Tỷ, dù sao khẳng định cái chết của Tuệ Thông đối với chúng ta rất có lợi.” Lâm Hiên đột nhiên cười gian mở miệng.
“Lời này không sai, ta sớm đã xem Vạn Phật Tông là cái gai trong mắt, nhưng thực lực bọn chúng không kém. Hôm nay Tuệ Thông đã chết, thực lực đại hao tổn. Vì muốn cướp bảo vật của đệ mà ra nông nỗng này thì tự nhiên đáng đời, mà tình thế hiện giờ đã nghịch chuyển.” Khóe miệng Mộng Như Yên cũng lộ vẻ tươi mở miệng.
“Ừm.” Lâm Hiên gật đầu thì đột nhiên một đạo hỏa quang tiến nhập trong tầm mắt hắn.
Truyền âm phù! Tuy không bằng phi kiếm truyền thư nhưng cũng là loại thượng phẩm.
Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên khẽ nhíu, vươn tay ngọc thu hỏa quang về.
“Cái gì?”
Nàng đem thần thức chìm vào, lại nhịn không được kinh hô một tiếng, sắc mặt trở nên lo lắng.
“Tỷ, sao thế?” Lâm Hiên cũng có chút kinh ngạc, sự tình có thể khiến Mộng Như Yên kinh hãi vốn không nhiều.
Chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu:” Không có gì, Là Thiên Nhai Hải Các có chút vấn đề, bất quá chỉ cần tỷ tỷ trở về là giải quyết dễ dàng.”
“Thật sao?”
“Ừm.” Mộng Như Yên vòng tay nói: “Tiểu đệ, nguyên ta còn muốn ở thêm cùng ngươi song hiện tại tỷ tỷ phải cáo từ. Sau này có rảnh nhất định ngươi phải đến Thiên Nhai Hải Các tìm ta, biết chưa.”
“Ừm, nhất định ta sẽ tới.” Lâm Hiên mỉm cười nói.
Mộng Như Yên khẽ gật đầu rồi hóa thành một đạo kinh hồng, thoáng một cái thân ảnh đã biến mất tại phương xa.
Còn lại mình Lâm Hiên. Việc cấp bách là phải về Bái Hiên Các. Hắn giờ mới hiểu vì sao những ngày nay luôn thấy bất ổn. Thì ra trước kia dù có đi tới chân trời góc bể thì đều có Nguyệt nhi bên cạnh.
Không biết hiện tại tiểu nha đầu của hắn thế nào. Lần tới Thiên Xảo Môn đã đạt được mục đích, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay vút mà đi.
***
Cùng lúc đó, tại tổng đàn Thiên Xảo Môn.
“Ngươi nói mấy ngày trước có một Ly Hợp kỳ tu tiên giả tới bổn môn, ngươi còn giao thủ cùng hắn?” Thái Âm chân nhân khoanh chân ngồi trong lầu các.
“Dạ, sư thúc, sự tình là như vậy…” Trên mặt Mạc Tuyết Tùng tràn đầy vẻ cung kính chậm rãi thuật lại. Hai mắt Thái Âm khép hờ lẳng lặng nghe nói. Bất tri bất giác đã trôi qua nửa canh giờ.
“Ngươi nghĩ hắn là tu tiên giả Ly Hợp kỳ?” Thái Âm trầm tư thật lâu rốt cục mới mở miệng.
“Điều này…” Mạc tuyết Tùng do dự một lát: “Đệ tử cũng không rõ lắm”
“Sao vậy?”
“Linh áp do đối phương phát ra là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng một thân thần thông lại kinh thế hãi tục, đệ tử ở trước mặt hắn không có lấy nửa điểm hoàn thủ, hơn nữa người này còn quen Như Yên tiên tử”
“Được rồi, chuyện này ta tự có chủ trương, ngươi có thể lui ra….”
“Dạ, sư thúc.”
Mạc Tuyết Tùng nghi hoặc nhưng cũng không dám mở miệng, thi lễ một cái rồi lẳng lặng lui ra ngoài. Trong đại điện chỉ còn Thái Âm chân nhân.
“Phong ba giông tố sắp đến, xem ra Vân châu này thật muốn loạn …”
Trên mặt Thái Âm chân nhân lộ vẻ trầm tư. Thực lực Vạn Phật Tông mạnh hơn Thiên Nhai Hải Các nhưng hiện Tuệ Thông đã ngã xuống, Mộng Như Yên có thể hợp tác cùng tu tiên giả thần bí kia, hai đại môn phái này ai thắng ai thua còn rất khó nói.
Theo ý Thái Âm, tốt nhất Thiên Xảo Môn đừng bị cuốn vào. Đại chiến chưa nổ ra nhưng trong không khí phảng phất đã có mùi máu tanh thổi qua. Trận hạo kiếp này sẽ có không biết bao nhiêu tu sĩ ngã xuống.
Tu La môn còn hơn bốn mươi năm nữa sẽ mở ra, khi đó người chết nhiều càng thêm. Âm ti giới bên kia…
Ngẫm lại về Tu La môn, tại dòng sông lịch sử trăm vạn năm cũng tuyệt không xuất hiện thứ tương tự. Thái Âm thở dài sau đó nhắm hai mắt tĩnh tọa.
***
Lại nói sau khi chia tay Như Yên tiên tử, Lâm Hiên thi triển độn quang như điện xẹt, gần ba ngày đã xuất hiện tại phụ cận Cửu Lăng sơn.
Nhìn sơn dãy yên tĩnh phía xa, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra nhưng khi tới gần thì chân mày hắn khẽ cau lại.
Chỉ thấy cả tòa sơn phong đều bao phủ bởi sương mù nồng đậm, hộ phái đại trận đã được mở ra.
Đã có biến cố lớn gì?
Lâm Hiên đem thần thức thả ra trong vòng ngàn dặm cũng không thấy có gì bất ổn, hắn phát truyền âm phù về phía đình đài lầu các xa.
Gần nửa tuần trà sau có vô số đạo quang hoa trong sương mù bay vút ra, dẫn đầu là hai thiếu nữ.
“Tham kiến thiếu chủ, tham kiến sư bá.” Vũ Vân Nhi cùng Lục Doanh Nhi nhanh chóng cung kính thi lễ.
Sau lưng hai nàng là gần trăm tu tiên giả Ngưng Đan kỳ tràn đầy vẻ kính cẩn.
Lâm Hiên khoát tay áo, tuy bất động thanh sắc nhưng trong lòng có chút kỳ quái.
Xem qua thì Bái Hiên Các vẫn bình thường. Doanh nhi vốn xử lý sự tình rất chừng mực, nha đầu này đem hộ phái đại trận mở ra làm gì?
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 417: Kết nghĩa kim lan