Cố Nhi gật đầu. Rất nhanh thị đã bay đến trước cánh cổng, nhận nhiệm vụ chặn đứng tên nào muốn gắn chuỗi hạt lên trên này, trong khi Huyết Yêu đang bận rộn bên kia.
Bảo Bảo không kịp gắn chuỗi hạt lên cánh cổng đã bị Cố Nhi đứng ngăn lại. Ả thở phì phò, đã mất đi bộ dáng xinh đẹp từ nảy đến giờ mà ả cố rặng ra. Cố Nhi dĩ nhiên biết Bảo Bảo là ai. Ả đàn bà này là một trong thuộc hạ thân cận của Nguyên Sâm, còn là nữ nhân mà Ngọc Điền yêu thích.
Cố Nhi chưa bao giờ đánh nhau với Bảo Bảo, nên không biết thực lực của ả ra sao. Có điều thị cũng từng nghe vài lời đồn xung quanh ả. Nghe đồn ả mang trong mình máu của hồ ly, rất giảo hoạt và biết mê hoặc lòng người. Một khi ai trúng mê hồn của ả, đều sẽ trở thành con rối trong lòng bàn tay của ả.
Bảo Bảo nhận nhiệm vụ gắn được sâu chuỗi này lên cánh cổng, đây là một nhiệm vụ hết sức quan trọng. Ả buộc phải thành công. Muốn làm được ả chắc phải đánh bại Cố Nhi. Ả đang nhét sâu chuỗi vào trong ngực áo, sau đó biến khăn che mặt thành một vũ khí rất quái dị. Nó trông giống cánh tay người, khô quắc, Cố Nhi còn nhìn ra năm ngón tay trên cánh tay đang cử động trên đó nữa cơ. Đây là lần đầu tiên thị thấy ai đó có vũ khí quái dị như thế.
Trong lúc này, nhóm người Thủy Hà cũng bận rộn không kém. Nhậm Tuyền đang dùng hết sức chèo thuyền, nhưng nó chẳng nhúc nhích nổi một li nào cả. Thủy Hà sốt ruột dùng cả thần lực mà con thuyền vẫn không di chuyển chút nào cả.
Quỷ vương và Du Hồn đang đánh trả đám người trong cõi vô định một cách khó nhọc. Số lượng chênh lệch quá rõ ràng, một bên chỉ có hai người, bên còn lại rất đông, lại còn hiếu chiến. Dù sao chúng cũng đã chiến đấu bên trong cõi vô định rất lâu, đủ lâu để biết Quỷ vương và Du Hồn không phải đối thủ của chúng.
Một số còn nhận ra Y Nguyên, một tên nói to:
“Đây chẳng phải là quỷ vương đó sao. Ngươi núp trong này kỹ quá rồi đấy. Ta đã rất mong muốn gặp và chặt cái đầu của ngươi ra.”
Y Nguyên trừng mắt nhìn tên vừa nói. Ánh mắt sắt lạnh của gã khiến tên kia sợ hãi, ngã luôn xuống đất. Y Nguyên không hổ danh là Quỷ vương khét tiếng, chỉ bằng một ánh mắt cũng khiến người ta phát run.
Y Nguyên không chỉ dùng mắt mà còn hành động. Gã chém một nhát kiếm vào không khí, hư chiêu đó xé gió đến chặt đứt đầu của tên kia. Chỉ thấy tên kia kịp mở to mắt trước khi nhận ra một chiêu ấy có thể lấy mạng mình.
Dù Hồn cũng kinh hãi chứ đừng nói những tên còn lại. Vậy mà ả nghe Y Nguyên nói:
“Nếu trong tay ta là thanh quỷ kiếm thì cái đám này đã chết ngay từ lúc chạm mặt ta rồi.”
Thủy Hà thấy thần lực của mình không mấy tác dụng. Vì thế này tung mình lên cao, chỉ hy vọng có thể bay đến nơi đó. Nàng vui mừng khi mình quyết định đúng. Nàng đã bay được đến đó, đã không còn bị giữ chân một chổ như ở dưới thuyền.
Thủy Hà bay càng lúc càng gần đóa huyết linh. Những tưởng nàng sẽ chạm được vào nó, nhưng một thế lực thần bí nào đó đánh văng nàng ra xa. Thủy Hà chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi bị thứ đó đánh trúng ngực. Nàng ngờ ngợ phát hiện vết ngăn đó trông giống kết giới vô hình.
Y Nguyên nghe được tiếng hét của Thủy Hà thì quay về phía sau. Gã lặp tức phi người lên đón lấy nàng và đáp xuống đất an toàn. Gã ôm nàng trong tay, rất muốn cùng nàng đến nơi đó, ngặt nổi gã không thể rời đi khi còn quá nhiều tên địch đang chầu chực muốn linh hồn nàng.
Thủy Hà bất lực nói:
“Thuyền không di chuyển, ngay cả ta cũng không thể đến gần đóa hoa. Hình như đóa hoa được bảo vệ bởi kết giới vô hình. Làm sao bây giờ? Hay ta phải nhảy xuống hồ và bơi đến nơi đó hay sao?”
Y Nguyên buống Thủy hà ra. Gã lo lắng đáp:
“Như vậy quá nguy hiểm. Không chừng dưới đó có những thứ kinh khủng thì sao? Ta không yên tâm để nàng mạo hiểm. Hãy ở trong tầm mắt của ta, có như thế ta mới bảo vệ được nàng.”
Thủy Hà tránh nhìn vào ánh mắt rực lửa đầy quan tâm mà Y Nguyên dành cho mình. Chi mới tiếp xúc vài ngày, nhưng nàng biết trái tim của nàng rất mềm yếu và nó đang dần đón nhận hơi ấm của gã. Và nàng sợ điều đó vô cùng, nàng sợ bản thân sẽ quên đi mối thù ngày xưa mà tha thứ cho gã.
Thủy Hà lạnh lùng:
“Ta không cần ngươi bảo vệ. Tự ta có thể lo được.”
Thủy Hà rời đi, bỏ mặc Y Nguyên thẫn thờ nhìn bóng lưng của nàng. Có những khoảnh khắc gã tưởng Thủy Hà không còn căm ghét gã, ít ra nàng đã chấp nhận đồng hành cùng gã, nhưng rất có thể gã đã lầm tưởng mọi chuyện. Gã buồn rầu quay lại, tiếp tục chém loạn kẻ địch, như muốn phát tiết tâm trạng của mình.
Bỗng dưng có một người xuất hiện bên cạnh Thủy Hà và nói to (hình như nói cho cả Y Nguyên cùng nghe):
“Dùng quỷ kiếm. Y Nguyên đó phải dùng quỷ kiếm mới có thể phá kết giới, mới hái được huyết linh.”
Thủy Hà nhận ra giọng nói này. Người này vô cùng quen thuộc với nàng – Ưng Thụy. Rõ ràng lão là một thần tiên, nhưng sao cũng ở bên trong cõi vô định như Du Hồn, không lẽ lão cũng phạm luật trời ư.
Thủy Hà nói:
“Chú Ưng Thụy? Sao chú lại ở đây?”
“Chuyện dài lắm. Ta đã lén theo đuôi cháu từ lúc cháu đi vào đây. Ta đã ngạc nhiên khi thấy Y Nguyên còn sống, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi biết Huyết Yêu phái hai đứa đến đây hái huyết linh. Hắn cần gì ở huyết linh thế?”
“Chuyện rất dài và con không thể kể cho chú nghe được. Chú vừa nói quỷ kiếm của Y Nguyên có thể phá kết giới ư?”
Ưng Thụy gật đầu. Lúc này Thủy Hà đành quay lại nhìn Y Nguyên đang chống chọi với rất nhiều kẻ địch hung tàn. Nàng lớn tiếng hỏi:
“Quỷ kiếm của ngươi có thể phá bỏ kết giới.”
Y Nguyên vừa đánh vừa dỏng tai nghe Thủy Hà nói. Quỷ kiếm có thể phá bỏ kết giới, đáng tiếc nó không còn là thanh kiếm của gã nữa, gã muốn gọi nó đến bên cạnh mình cũng không phải điều dễ dàng gì.
Dù vậy Y Nguyên vẫn cứ thử xem sao. Gã dùng vọng âm vào giọng nói và cất tiếng gọi:
“Hắc Ma.”
Y Nguyên im lặng chờ đợi. Ngay cả Thủy Hà lẫn Ưng Thụy cũng chẳng dám thở quá to. Thời gian dường như ngưng đọng lại. Ưng Thụy kéo Thủy Hà sang một bên, tránh thật xa cuộc chiến của Y Nguyên. Lão sợ cuộc chiến đẫm máu kia ảnh hưởng đến linh hồn thuần khiết của nàng.
Có thứ gì đó xé gió đến càng lúc càng gần nơi Y Nguyên đứng. Chẳng cần suy đoán gì nữa, kia kìa, thứ đang bay vào trong tay của Y Nguyên chính là thanh Hắc Ma. Nó đang vùng vẫy vui sướng trong tay gã. Gã kèo môi cười, tung người lên cao, chỉ quỷ kiếm lên trời và gào lên:
“Đưa Thủy Hà đến chổ nào an toàn một chút.”
Du Hồn trố mắt nhìn thanh kiếm, rồi vội vã rời đi cùng Ưng Thụy và Thủy Hà. Ả đã nghe được Y Nguyên nói trước đó, nếu có quỷ kiếm trong tay, kẻ địch sẽ chết mà không kịp trân trối gì hết.
Y Nguyên đợi Thủy Hà được hai người kia hộ tống đến nơi an toàn mới chém một chiêu vào không khí, chiêu này mạnh đến mức hất tung tất cả kẻ địch, một số kẻ vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Thanh Hắc Ma trong tay Y Nguyên biến thành một vũ khí quyền năng, đúng như trước đây khi gã dùng nó đứng trên vạn vật.