Từ Thanh Viêm căn bản không hiểu ý trong lời nói của đối phương, cười nói: “Lão tiên sinh không cần hâm mộ Tổ phụ. Ta lần này trở về là để gặp Vương gia và Vương phi đấy, nghe nói trong nhà lão tiên sinh có mấy vị công tử nhân phẩm xuất chúng, không bằng cùng ta đi phương bắc? Tại hạ tuổi còn nhỏ, có thể để lệnh công tử trợ giúp.”
Sắc mặt lão tiên sinh mở miệng nói chuyện cứng đờ, nếu như bắt bẻ Từ Thanh Bách không chừng còn có thể. Nhưng lại bắt bẻ Từ Thanh Viêm thì có chút thất sách. Người nào không biết, Từ gia Ngũ công tử mới mười mấy tuổi đã theo Tứ công tử dẫn một đám thứ dân chạy đến phương bắc khai hoang. Hiện nay Từ tứ công tử đi Tây Lăng trấn thủ, Từ ngũ công tử vẫn ở lại phương bắc. Bọn hắn tự xưng là người đọc sách cao quý, như thế nào chịu để cho con mình đi theo một đám thứ dân thô tục lộn xộn? Bọn hắn chỉ ngại Định Vương phủ cho con nhà mình chức quan không đủ thanh cao hiển quý!
Từ ngũ công tử miệng lưỡi tuyệt đối hơn mấy vị công tử Từ gia kia, chân truyền từ Nhị lão gia lúc còn trẻ. Nhưng miệng lưỡi hắn không phải lợi hại vì hắn có tài hùng biện, mà vì lời nói của hắn đủ độc gây tổn thương không chút lưu tình. Chỉ chốc lát sau, một đám lão nhân đã ngoài năm mươi bị bức đến sắc mặt tái nhợt vội vàng cáo từ ra về.
Nhìn đám người kia rời đi, Từ Thanh Viêm kinh thường hừ khẽ nói: “Những người này ăn no quá không có việc gì làm, chuyện Định Vương nạp thiếp liên quan gì bọn hắn?”
Tô Triết ngồi bên cạnh lắc đầu cười nói: “Ngũ công tử là người thông minh mà không hiểu sao? Trong đấy đâu chỉ có vấn đề nạp thiếp?” Quan trọng hơn là, một khi Định Vương đăng cơ nạp phi, những người này đều biến thành Hoàng thân quốc thích, nếu có sinh hài tử, tự nhiên là cao quý không thể nói rồi.
“Thật sự là không sợ chết.” Từ Thanh Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói. Định Vương âm người chết không đền mạng, thật sự tùy ý để những người này bố trí sao?
“Từ xưa nay người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.” Tô Triết cười nói.
Qủa nhiên, những người đến bái phỏng Thanh Vân tiên sinh khi trở lại nội thành còn chưa ngồi vững, đã nghe ý chỉ Định Vương truyền đến. Định Vương hạ lệnh phong công tử Thanh Trần là Hữu tướng, Trương Khởi Lan, Lữ Cận Hiền, Nguyên Bùi và Lãnh Hoài là Đại tướng quân, một đám tướng lãnh dưới trướng Mặc gia quân cũng được phong thưởng. Càng quan trọng hơn là, những chức vị Tam phẩm trọng yếu đều phong cho những người trẻ tuổi dưới bốn mươi tuổi. Phượng Chi Dao, Lãnh Hạo Vũ, Hàn Minh Tích không ngoại lệ đều có địa vị cao. Mà ngay cả ám vệ bên người Vương phi, Tần Phong được phong làm Thống lĩnh Kỳ Lân Mặc gia quân, đồng thời thụ phong danh hào Minh Liệt tướng quân, cùng Mộ Dung Thận thống lĩnh mấy chục vạn đại quân bình khởi bình tọa. Mà Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vệ Lận cũng đều được thụ phong chức quan, phân vào ở Hộ bộ, Hình bộ cùng Lại Bộ. Về phần Hà Túc quân công lớn lao thuận lý cũng được phong thành Đại Tướng quân.
Định Vương bất thình lình làm một phát, làm cho vô số người choáng váng. Những người được gọi là đức cao vọng trọng kia, tuổi tác đã cao, phần lớn chỉ được một chức suông. Nhưng đối với xử trí của Định Vương, tất cả mọi người đều không dám nói ra. Bởi vì hai vị Từ gia Từ Hồng Vũ và Từ Hồng Ngạn cũng giống bọn họ đều là chức suông. Từ gia mấy năm nay vì Định Vương vất vả có công lao rất lớn, lúc Định Vương và Định Vương phi đồng thời xuất chinh, trên đường còn xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không có mấy vị Từ gia tọa trấn, Tây Bắc há có thể không loạn? Người ta đều không biểu thị bất mãn, bọn hắn rãnh rỗi có thể không có thể diện mà nói không hài lòng.
Nhưng thái độ Định Vương, lại không thể không làm danh môn thế gia bọn họ sốt ruột. Định Vương trọng dụng đều là tâm phúc Định Vương phủ và Mặc gia quân. Thậm chí còn dùng thị vệ bên cạnh Vương phi chứ không chịu phân công cho bọn hắn, cái này rõ ràng cho thấy Định Vương đang cảnh cáo bọn hắn. Huống chi, mấy năm nay chế độ thi cử Tây Bắc dần vào nếp, những quyền quý cơ hội muốn trực tiếp vào triều cũng giảm rất nhiều. Bất kể là cái gì danh môn thế gia nhưng trên triều không có người đứng ra nói chuyện, sớm muộn gì cũng suy sụp sao bọn hắn không thể không lo?
Mọi người còn chưa hồi phục tinh thần, chỉ lệnh của Định Vương phủ lại truyền đến, làm cho đầu óc các lão tiên sinh một phen choáng váng. Đúng là đứng mũi chịu sào là ý chỉ kỳ quái Định Vương ban xuống. Từ giờ trở đi ngoài trừ nhà mẹ đẻ đích phi Định Vương phủ ra ngoài ý muốn, nhà mẹ đẻ của Trắc phi, thứ phi và thiếp thất không được làm quan ba đời. Ý chỉ có hiệu lực vĩnh cữu, không được cải lời.
Vốn các thế gia vọng tộc còn muốn tiễn con gái mình đến cửa Định Vương phủ, lệnh vừa ban ra khiến bọn hắn lập tức hộc máu. Ba đời không được làm quan, cái này là ý gì? Cái này có ý địch nhân của ngươi đem ngươi vùi trong bùn, cả đời không thoát được. Càng quan trọng hơn là hiệu lực vĩnh cửu! Từ nay về sau, những người muốn dựa vào quan hệ bám váy đàn bà một bước lên mây cũng bỏ chủ ý.
Nếu như những tin tức trước chỉ là cảnh báo bọn hắn…thì mệnh lệnh cuối cho bọn hắn biết, tâm ý Định Vương tuyệt đối không thể làm trái. Đạo ý cuối cùng là, từ nay về sau dưới trướng Định Vương phủ không có chế độ ưu đãi quý tộc như Đại Sở, tất cả các quan viên phải trải qua thi cử hoặc là Định Vương phi tự mình xét duyệt. Quan trọng nhất là, sĩ tử tham gia khoa cử phải thực hiện nghĩa vụ quân sự ít nhất một năm. Trước khi đến Tây Bắc, cái gọi là nam tử trưởng thành phải thực hiện chế độ nghĩa vụ quân sự đúng là làm cho danh môn quý tộc lập tức sợ hãi. Hài tử của bọn hắn không chỉ không có biện pháp thông qua ấm phong để vào quan làm triều, thậm chí dựa vào tư cách để tham gia khoa cử đều không có.
Trong lúc nhất thời, người đến cầu kiến Từ phủ tăng lên không ít.
Trong Định Vương phủ, Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, và Từ Thanh Trần đồng loạt xuất hiện. Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly ngồi ở chủ vị lười biếng nhìn mọi người, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. Hai ngày trước hắn bị những lão toan nho làm cho tức giận không nhẹ, hết lần này đến lần khác cũng không thể tùy tiện giết những người này. Nhưng không sao, Mặc Tu Nghiêu hắn muốn sửa trị từng người, có rất nhiều biện pháp làm cho bọn hắn thống khổ. Cho nên Định Vương điện hạ không chút nào để ý quăng mấy quả bom đem toàn bộ danh môn thế gia trong thiên hạ loạn một đoàn, chỉ ngồi trong phủ lôi kéo Diệp Ly xem trò vui cười đến sung sướng.
Từ Hồng Vũ nhìn hắn lắc đầu, nói: “Vương gia quả nhiên định đem những danh môn thế gia đuổi cùng diệt tận sao?” Những danh môn thế gia tự cao tự đại kia khiến người ta vô cùng chán ghét, nhưng lại không thể loại bỏ bọn họ. Huống chi, nếu làm cho căng thẳng, những người kia không chừng đều truyền tin xuôi Giang Nam, lúc đó thanh danh Định Vương phủ cũng không tốt.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Bọn hắn đã xưng thuần phục Bản vương, muốn theo như quy củ của Bản vương! Chẳng lẽ còn muốn Bản vương nhân nhượng bọn hắn sao? Chỉ cần bọn hắn hiểu được đúng mực, Bản vương cũng sẽ cho bọn hắn một đường lui. Về phần những cái kia Bản vương chưa quyết định, cũng không quan tâm. Hai ngày này, đem đến phiền toái cho Hồng Vũ tiên sinh không ít!”
Thanh Vân tiên sinh ở thư viện Ly Sơn, cũng không phải muốn gặp là gặp. Nhưng Từ Hồng Vũ ở ngay Ly thành, thân là gia chủ Từ gia, ông đứng mũi chịu sào.
Từ Hồng Vũ lắc đầu biểu thị không để ý, hiện nay Từ Thanh Trần đã dưới một người trên vạn người, Từ Thanh Bách cũng là Đại tướng một phương, Từ Thanh Trạch và Từ Thanh Phong đều giữ chức quan quan trọng, Từ gia danh tiếng quá thịnh, những thế hệ trước bọn hắn cũng không cần phải dây dưa nữa, chỉ cần thức thời trải đường hộ tống vãn bối là được.
Từ Thanh Trần nhíu mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia giữ vị trí Tả tướng là định dùng để câu ai?”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười cười, vẻ mặt thành khẩn mà nói: “Không câu ai hết, vị trí Tả tướng đã chọn được người, chỉ là người đó không thể đến nhận chức mà thôi!”
“Tú Đình tiên sinh?” Từ Thanh Trần nói. Vô luận là thân phận, năng lực hay danh vọng, Tú Đình tiên sinh không thể nghi ngờ đều gì khi chọn lựa cho vị trí ấy. Mà hắn từng là người Tây Lăng sẽ không khỏi bị lên án, lại có thể dễ dàng thu phục dân tâm của dân chúng Tây Lăng. Dù sao, hiện nay trong lãnh thổ của Định Vương phủ có 1/3 diện tích là chiếm từ Tây Lăng. Có một danh sĩ Tây Lăng, có tác dụng lớn về lòng dân.
“Tú Đình tiên sinh đồng ý?”.Từ Thanh Trần nói: “Nhưng người khác còn không biết.” Người khác không biết, sẽ có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí Tả tướng kia, nói Mặc Tu Nghiêu không ý định tính toán thượng tố văn chương*(ý định rêu rao), Từ Thanh Trần tuyệt đối không tin.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Dĩ nhiên là đồng ý, nhưng Tú Đình tiên sinh bận rộn sự vụ Tây Bắc, ít nhất hai ba tháng mới có thể tới Ly thành nhậm chức. Nếu có gì phát sinh trong đó thì không liên quan đến Bản vương rồi.”
Những người đang ngồi ở đây đều không tự chủ kéo khóe môi, những người dám dưới mí mắt Định Vương đùa nghịch như vậy, quả thực đời trước quên thắp nhang thơm cầu nguyện rồi.
Thấy thần sắc trong mắt mọi người, Mặc Tu Nghiêu không chút phật lòng, phất tay nói: “Trước đừng động tới những việc vặt này. Lần này bọn họ chắc yên tĩnh mấy ngày. Trước tiên nói một chút về. . . yến tiệc tròn một tuổi của Lân nhi và Tâm nhi.”
Mọi người nghiêm chỉnh, Từ Thanh Trạch lạnh nhạt nói: “Thiếp mời đều đã phát ra ngoài rồi, Bắc Nhung, Đại Sở, Tây Lăng, Nam Chiếu, còn có các nước Tây Vực, nên mời đều mời hết rồi. Dịch quán cũng đã chuẩn bị rồi. Sứ thần Bắc Nhung bây giờ đang ở Ly thành, về những nơi khác, hơn nửa tháng sẽ đến. Nhưng đến lúc đó…Ly thành an nguy…” Từ Thanh Trạch nhíu nhíu mày, tuy hiện tại thiên hạ đã định nhưng chính vì vậy lại càng nguy hiểm. Vô luận là Bắc Nhung, Tây Lăng hay Đại Sở, người vụng trộm muốn mạng Mặc Tu Nghiêu chỉ sợ không ít.
Mặc Tu Nghiêu nghĩ nghĩ, nói: “Đến lúc đó Bản vương điều binh mã đóng ở phụ cận ở Ly thành, mặt khác… Kỳ Lân cũng có thể tạm thời đóng ở Ly thành, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.” Bên cạnh Diệp Ly nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Mặc Tu Nghiêu có chút tò mò hỏi: “Tây Lăng là ai đến?”
Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Nếu ta đoán không lầm, chắc là Lôi Đằng Phong.”
“Lôi Đằng Phong?” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, hắn còn không đem Lôi Đằng Phong nhìn ở trong mắt. Chẳng qua nếu Lôi Đằng Phong tự mình đến…Biểu thị thế cục trong Tây Lăng coi như yên ổn.
Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Làm ngươi thất vọng rồi, Lôi Đằng Phong và Tây Lăng Hoàng không đánh nhau. Tin tức Lôi Chấn Đình chết trận truyền đi, Tây Lăng Hoàng mệnh cho Lôi Đằng Phong làm Trấn Nam Vương kế nhiệm. Tây Lăng Hoàng không có nhi tử, nếu thuận lợi mà nói…,Lôi Đằng Phong sẽ là Tây Lăng Hoàng kế nhiệm.”
Vô luận là Tây Lăng Hoàng hay Lôi Đằng Phong trong tưởng tượng của bọn hắn đều là người ngu xuẩn, cho nên bọn hắn muốn ngư ông đắc lợi chỉ sợ thất bại. Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý, khoát khoát tay cười nói: “Không sao. Nếu như Lôi Đằng Phong nhanh như vậy thất bại, Bản vương ngược lại thất vọng. Lôi Chấn Đình chết, có lẽ để cho hắn trưởng thành. Lúc đến đây, Bản vương muốn nhìn xem hắn phát triển đến mức nào rồi.”
Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Lôi Đằng Phong đến đây, chắc là muốn đàm phán với Định Vương phủ.”
Mặc Tu Nghiêu bộ dạng phục tùng nghĩ nghĩ, nói: “Lại để cho Mộ Dung Thận và Nam Hầu tiếp tục đánh, không đánh tới biên giới Tây Lăng và Đại Sở, cũng không cần đàm.” Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát nói: “Nếu như Lôi Đằng Phong muốn an định lại, nghỉ ngơi dưỡng sức…,có thể chủ động nhượng bộ.”
“Đó là tốt nhất.” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Mặc kệ hắn muốn đàm phàn thế nào, đại quân Tây Lăng phải lui về biên giới cũ của Đại Sở .”
Từ Thanh Trần gật đầu đồng ý quan điểm Mặc Tu Nghiêu, nhíu lông mày nói: “Sứ giả Bắc Nhung muốn đích thân nói chuyện với ngươi hoặc Ly nhi.”
Mặc Tu Nghiêu có chút mờ mịt nhìn Diệp Ly hỏi: “Bắc Nhung phái sứ giả tới là ai?”
Công tử Thanh Trần im lặng, Mặc Tu Nghiêu trở về đã hơn nửa tháng, đến cùng vẫn không để ý tới sứ giả Bắc Nhung cũng không biết người phái tới là ai? Cho dù Bắc Nhung và Mặc gia quân vừa mới đánh một trận chiến, dầu gì người ta cũng là sứ giả một nước, thân là Định Vương, cho dù muốn giả cũng phải ra một điểm lễ nghi phong độ chứ.
“Gia Luật Hoằng!”
