Vân Phiếm Phiếm hôn một cái lên đôi môi hơi khô khốc của hắn, sau đó nói: “Hôn một cái rồi, bôi thuốc.”
Quân Trì không biết có phải đã phản ứng lại rồi không.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, lại bắt đầu nói mê nói sảng: “Sao nàng lại trở lại? Nàng không nên xuất hiện ở chỗ này, nơi này không có nàng, nơi nào cũng không tìm thấy nàng.”
Nói xong, hắn bỗng nhiên đánh cho mình một bạt tai.
Làm cho Vân Phiếm Phiếm đột nhiên bị dọa sợ.
Gương mặt trắng nõn của hắn rất nhanh xuất hiện một cái vết đỏ ửng.
Tay nàng đặt ở trên mặt hắn, lại ghé sát vào thổi thổi cho hắn.
Quân Trì bỗng nhiên ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng.
Sau khi hôn xong, hắn lại nói: “Không phải ta đang nằm mơ đi?”
“Hẳn là không phải đâu.”
Hắn cũng không biết lấy đâu ra sức lực, trực tiếp bế Vân Phiếm Phiếm lên giường.
Vân Phiếm Phiếm bị hắn đè ở dưới thân, còn nhớ tới vết thương của hắn.
Kết quả hắn lại chẳng hề để ý chút nào, từng cái hôn rơi xuống người nàng.
Vân Phiếm Phiếm bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, lại cảm giác được bàn tay của hắn mò vào trong quần áo mình.
Quần áo bị lột sạch lúc nào không biết, nàng chỉ nghe thấy Quân Trì nói: “Sao hôm nay nàng không thẹn thùng nữa? Ta nhớ rõ ngày hôm đó nàng rất thẹn thùng mà.”
Nghe thấy hắn nói tới chuyện này, Vân phiếm Phiếm lập tức muốn đẩy hắn ra.
Kết quả lại bị Quân Trì nắm lấy tay.
Hắn nỉ non: “Mặc kệ có phải nằm mơ hay không, ta đều rất vui vẻ.”
Thời điểm làm được một nửa, rốt cuộc Quân Trì cũng chịu tin tưởng nàng thật sự tới đây.
Vân Phiếm Phiếm cắn môi mắng hắn, hắn nghe xong, cư nhiên còn cảm thấy cao hứng muốn chết.
Sau đó lại thấy nước mắt rưng rưng trong mắt nàng, hắn cúi người hôn lên nó, đem nước mắt của nàng liếm sạch, bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện trước kia mình nghĩ đến.
Đó chính là muốn hung hằng đè nàng ở dưới thân, làm cho nàng khàn giọng khóc nấc lên.
Hiện tại giọng nói của nàng dường như vẫn chưa khàn đi.
Quân Trì cảm thấy bản thân cần phải nỗ lực thêm mới được.
Cuối cùng Vân Phiếm Phiếm vẫn không thể chịu nổi nữa, trực tiếp ngất đi.
Quân Trì đã hơi hơi thoát khỏi tác dụng phụ của thứ đồ kia, thanh tỉnh trở lại.