Lãnh Thiên Minh trơ trẽn nằm nhoài trên bụng Hiên Vũ Ngọc Nhi.
“Thiên Minh ca ca, chàng làm gì thế?”
“Ta đang nghe con nói…”
“Mới có mấy tháng thôi, sao có thể nhanh như vậy được?”
“Một đứa nhóc như nàng thì biết gì?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi cong môi cãi: “Ai là đứa nhóc, ta sắp làm mẹ rồi đấy!”
“Ôi chao! Ừ… được được. Ngọc Nhi nhà chúng ta là người lớn, chúng ta có nên làm vài việc mà người lớn nên làm hay không?”
Nói xong, Lãnh Thiên Minh nở một nụ cười ẩn ý với Hiên Vũ Ngọc Nhi.
Nàng lập tức che bụng mình và nói: “Chàng điên rồi, bây giờ không được, có muốn cũng phải đợi đứa bé được sinh ra đã, chàng… chàng… muốn thì đi tìm Mộ tỷ tỷ và Tiểu Lan tỷ tỷ đi…”
Nói xong, mặt Hiên Vũ Ngọc Nhi đỏ rần, từ khi hai người thành hôn cho đến này, gã thanh niên đến từ thế kỷ hai mươi mốt này dần lộ ra bản tính tà ác của mình, hắn đưa ra vô số yêu cầu vô sỉ và vô lễ, khiến Hiên Vũ Ngọc Nhi vừa hận lại vừa yêu.
“Ngọc Nhi, thật ra có đứa bé vẫn làm được”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi tỏ vẻ khó hiểu: “Có ý gì?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng khiến ta càng nhìn càng thích…”
Hiên Vũ Ngọc Nhi nhanh chóng hiểu ra, nàng lập tức nện một quyền lên lưng Lãnh Thiên Minh, mắng to: “Không biết xấu hổ, đi ra ngoài cho ta…”
Lãnh Thiên Minh vừa đi vừa nghĩ, xem ra nữ tử cổ đại vẫn cần được làm công tác tư tưởng, cách mạng còn chưa thành công, ta còn cần cố gắng, hay là đến chỗ Tiểu Lan thử xem…
“Hoàng thượng… hoàng thượng… đại thắng…”