– Sự học không tính kẻ trước người sau.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Đừng có đem Hạ gia đe dọa ta. Ngươi có biết rất nhiều chuyện, đó là do mạng ngươi lớn!
– Sao?
Tư Đồ Tĩnh cười lạnh nói:
– Xem ra ngươi đã sớm tính toán xoay chuyển Hạ gia…
– Tư Đồ đại nhân so với ta càng hiểu được, trò chơi của chúng ta … vốn là ngươi chết ta sống.
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
– Ta cho ngươi một một cơ hội, cho ngươi một cơ hội tiếp tục sống sót … Ngươi hẳn là biết, trong tay ta hiện giờ nắm giữ căn cứ chính xác, cho dù không có ngươi, khiến Hạ gia suy sụp, cũng là chuyện rất dễ dàng… Ngoại trừ Tiêu gia, ta tin tưởng tất cả thế gia đều đang chờ đợi chứng cớ xuất hiện!
Tư Đồ Tĩnh trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm Hàn Mạc nói:
– Ngươi là muốn chia rẽ chúng ta? Khiến chúng ta tự giết lẫn nhau?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
– Nực cười, đối với hiện tại các ngươi mà nói, ta chỉ cần sử dụng một chiêu? Ta vừa mới nói qua, không có ngươi, ta vẫn có thể rất tự tin mà phá đổ đại thụ phía sau ngươi.
– Vậy ngươi vì sao phải như vậy?
Ở chỗ sâu trong đôi mắt tử Tư Đồ Tĩnh, hiện ra một tia làm cho người ta khó có thể phát hiện hào quang:
– Vì sao phải cho ta cơ hội?
Hàn Mạc nhún nhún vai đầu: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
– Không có gì, chỉ có điều cảm thấy nếu lần này cho ngươi cơ hội, ngươi về sau có lẽ sẽ báo đáp ta… Sự thật rất hiển nhiên, ta đương nhiên sẽ không có mục đích mà cho ngươi cơ hội.
– Báo đáp ngươi?
Tư Đồ Tĩnh cả cười:
– Hàn Mạc, Hạ gia ngã, ngươi nghĩ rằng ta có khả năng báo đáp ngươi? Ta quả thật biết không ít chuyện của Hạ gia… Nhưng Hạ gia cũng biết rất nhiều chuyện của ta, ta có thể làm hại họ, nhưng… bọn họ cũng sẽ quay đầu lại cắn ta… Chuyện này thật muốn đấu đến cùng, cho dù ta có thể bảo vệ tính mạng, nhưng vị trí này, cũng là không có khả năng ngồi lại được, điểm này, ngươi so với ta càng thêm rõ ràng!
Hàn Mạc khóe miệng nổi lên thản nhiên ý cười:
– Trước bảo vệ mình… Mặt khác, nói sau… Ngươi nên tin tưởng, Hàn gia có năng lực bảo vệ mạng của ngươi!
Tư Đồ Tĩnh nhìn Hàn Mạc, lại là một trận trầm mặc, rốt cục nói:
– Hàn Mạc, ngươi… Thật muốn giúp ta?
– Là chính ngươi tự cứu mình!
Hàn Mạc mang chén trà lên, uống một ngụm, chỉ cảm thấy trà này quả nhiên là rất ngon, trong cổ nồng đậm mùi trà, khiến tâm tình của hắn rất sung sướng.
Tư Đồ Tĩnh đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, bắt đầu đi đi lại lại, căn phòng này không ộng lớn nhưng rất tinh xảo, cau mày, dường như nghĩ đến cái gì.
Y bỗng nhiên dừng lại bước chân, xoay người nhìn chằm chằm Hàn Mạc, thấp giọng hỏi nói:
– Tiêu gia… Ta làm sao bây giờ?
Lời này những người nghe không rõ, sẽ cảm thấy lời mở đầu không đáp lời sau, nhưng Hàn Mạc hiểu được ý tứ của y.
Tiêu gia và Hạ gia dẫu sao vẫn là đồng minh, nếu Tư Đồ Tĩnh thật sự giúp đỡ Hàn Mạc đốn ngã cây cổ thụ Hạ gia, đến lúc Hạ gia sụp đổ, như vậy Tiêu gia sẽ phản ứng thế nào? Đối với việc Tư Đồ Tĩnh bán đứng Hạ gia, Tiêu gia áp dụng thủ đoạn như thế nào?
Tư Đồ Tĩnh không thể không lo lắng điểm này.
Y nói những lời này, đã tỏ vẻ đúng là đã thỏa hiệp với Hàn Mạc, y có thể phản Hạ gia, nhưng… Hàn Mạc phải cho y một hứa hẹn, phải hứa hẹn phải chèn ép Tiêu gia, Hàn gia phải bảo vệ y.
– Ngươi nghĩ xa vậy làm gì.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Đó là là chuyện sau này.
Tư Đồ Tĩnh không cam lòng nói:
– Nhưng đối với ta rất quan trọng … Ngươi phải cho ta một hứa hẹn… !
Hàn Mạc thanh âm lạnh lùng mà nói:
– Ta không cho người hứa hẹn gì… Ngươi có thể đánh cuộc một keo, nếu ngươi tiếp tục ôm Hạ gia cùng cây đại thụ mục nát này sẽ có kết quả gì… Chặt đổ nó, hoặc là một kết cục khác… Ta cũng không biết, nhưng ngươi có thể đánh cuộc một keo … !
Trên mặt hắn hiện ra ý khinh miệt cười:
– Tư Đồ đại nhân hiện giờ cũng chỉ có thể đánh cuộc một keo … Ta hy vọng ngươi không lựa chọn sai!
Hắn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu, quay lại uống một hơi cạn sạch ly trà, liếm liếm môi, khen:
– Trà ngon!
Không nói thêm lời nào, bỏ lại Tư Đồ Tĩnh trợn mắt há hốc mồm, mở ra cửa, đi rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tiết Thiệu cách ngay tại đó không xa đang đứng chờ, nhìn thấy Hàn Mạc đi ra, Tiết Thiệu bước nhanh tiến lên, cung kính nói:
– Đại nhân, các bậc bô lão của Hạ gia trong thành Tịch Xuân đều đã mời tới, không sót một ai!
Hàn Mạc rất tán thưởng chữ “Mời”, cười tủm tỉm nói:
– Lão nhân gia trời còn chưa sáng đã bị các ngươi kêu đến đây, có phải hay không… rất không vui?
Tiết Thiệu từ lúc Hàn Mạc trở về, thoạt nhìn cả người tinh thần đã khá hơn rất nhiều, khôi phục dũng mãnh khí phách ngày xưa, cười nói:
– Luôn luôn có chút không thoải mái … Tuy nhiên lúc đó các trưởng lão hiểu chuyện, bọn họ nhìn chúng ta trong tay đại đao, cũng rất quy củ… !
Hàn Mạc gật gật đầu, cười nói:
– Lại bộ bọn quan viên, đều đã qua đến hay không?
– Rồi!
Tiết Thiệu trả lời:
– Lại bộ quan viên và Hạ gia các trưởng lão, đều ở chính đường Xuân Viên đang chờ!
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, sáng sớm ánh rạng đông đã bắt đầu tỏa sáng tại đây chiếu từ phía đông về đây, tia nắng ban mai đem đến một không khí tươi mát vô cùng.
– Đi mời Hạ Đại lão gia! Hàn Mạc nâng bước đi phía trước đi:
– Ta có lễ vật muốn cho y xem!