“Chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật thường xuyên qua lại với nhà họ Ngụy.
Lần này chắc chắn bọn họ đã làm gì chọc giận tới Hiệp hội Võ thuật nên mới gặp phải tai họa”.
“Nhưng tôi nghĩ rất có thể đối phương tới vì cậu”.
Nói xong, Hàn Khiếu Thiên lo lắng nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh vốn cũng đang nghi ngờ, rốt cuộc là ai muốn hủy diệt nhà họ Ngụy.
Sau khi nghe Hàn Khiếu Thiên phân tích, anh đã nhớ lại một số chuyện.
Lúc trước anh đã giết một chi hội phó của Hiệp hội Võ thuật ở nhà họ Ngụy, nhà họ Ngụy còn giúp anh xử lý thi thể.
Xem ra chuyện này đã bị bại lộ.
Nếu không anh thực sự không nghĩ ra chuyện nào khác có thể khiến cao thủ mạnh như vậy tự mình tới xóa sổ nhà họ Ngụy.
“Không cần đoán nữa.
Chắc chắn là do Hiệp hội Võ thuật làm, đối phương cũng đang nhằm vào tôi”.
Dương Thanh bình tĩnh nói.
“Vậy thì phải làm sao?”
Hàn Khiếu Thiên lo sợ nói: “Với thực lực này, có lẽ người kia có địa vị rất cao trong Hiệp hội Võ thuật, có lẽ chi hội trưởng chi hội Giang Bình cũng không sánh bằng”.
“Bị Hiệp hội Võ thuật để mắt tới là một phiền phức rất lớn!”
Mặc dù Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương Thanh nhưng sau khi xem đoạn video vừa rồi, ông cụ cũng không dám chắc chắn.
Thực lực của đối phương quá khủng khiếp, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông cụ.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu đối phương đã nhằm vào tôi nhưng lại không lập tức tìm tới sau khi diệt nhà họ Ngụy, chứng tỏ cũng đang e ngại gì đó”.
“Bây giờ chúng ta cứ chờ đợi.
Bất kể kẻ nào có can đảm tới tìm tôi, tôi sẽ khiến cho kẻ đó một đi không trở lại!”
Dương Thanh bá đạo nói, vẻ mặt tràn đầy tự tin và ngạo nghễ.
Anh là Tướng quân của biên giới phía Bắc, sao có thể bị một thế lực võ thuật muốn giết liền giết được?
Nếu thực sự dễ chết như vậy, Dương Thanh cũng không có tư cách tự xưng là Chiến Thần Bất Bại!
Hàn Khiếu Thiên vốn không yên tâm, nghe Dương Thanh nói vậy liền biết anh có năng lực đối phó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng trong lòng ông cụ vẫn chưa hết lo lắng.
“Chủ tịch, có người gửi thư mời, nói có chuyện vô cùng quan trọng cần bàn bạc, muốn anh phải tự mình tới!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Nữ thư ký xinh đẹp cầm theo tấm thiệp mời thiếp vàng, cung kính đưa cho Dương Thanh rồi lập tức ra ngoài.
“Hiệp hội Võ thuật!”
Ngoài bìa thiệp mời là bốn chữ lớn được viết theo phong cách cổ xưa.
“Cậu Dương Thanh!”
“Mười giờ sáng ngày 15 tháng 8 tổ chức Hội võ Giang Bình tại nhà thi đấu tỉnh lỵ để chọn ra người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
“Trân trọng mời cậu tới tham dự!”
“Chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật!”
Thiệp mời viết rõ ràng rành mạch lại khiến Dương Thanh cảm thấy khí thế ngạo nghễ đập vào mặt.
Trong hội giao lưu lần trước, anh đã được tôn làm người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Vậy mà giờ đây chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật lại muốn dùng võ để chọn ra người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Rõ ràng là đang trắng trợn khiêu khích Dương Thanh!
– —————————
.