Ông trời của tôi ơi!
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn ngây người!
Vậy mà hắn lại… hôn cô?
Cô đang nằm mơ sao? Hắn ghét cô như vậy, căm hận cô như thế mà bây giờ lại hôn cô? Tất cả đều do cô nằm mơ đúng không? Đây không phải thật đúng không?
Cô gái này đã chịu tổn thương quá nhiều, cũng quá sâu, quá lâu, lâu đến mức bên trên đã mọc một lớp vảy dày, cuối cùng khi người đàn ông mà cô yêu nhiều năm hôn mình, cô cũng nghi ngờ mọi thứ đều là mơ.
Mãi đến một lúc sau.
”Há mồm, thở đi…”
Trước khi cô sắp ngất đi vì thiếu oxy, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng buông lỏng, hắn vuốt nhẹ cằm cô, giọng nói chưa thỏa mãn vang lên bên tai cô.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Cô dường như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức đưa tay đặt lên trái tim, bắt đầu thở từng hơi lớn.
Chuyện này quá đáng sợ rồi!
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tin đây là sự thật, cô nhanh chóng che đôi môi vừa bị hôn của mình lại, như một con nai con đã bị dọa sợ, sau khi cô đẩy người đàn ông bên trên mình ra, cô ôm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình chạy thật nhanh.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Thế giới thay đổi rồi sao?
Người đàn ông bị bỏ lại phía sau thấy vậy, khuôn mặt đẹp trai lúc đầu còn ửng đỏ lập tức thay đổi.
Nhưng khi hắn thấy dáng vẻ chạy trối chết của cô, đôi mắt đen láy xinh đẹp hơi ngưng lại, sau đó môi hơi nâng lên thể hiện tâm trạng cực tốt của mình.
Người phụ nữ ngu ngốc!