Cần nhẫn nhưng đã không thể nhẫn!
“Cũng không thể nói bị Nguyên Anh khôi lỗi tập kích thì chắc chắn do Thiên Xảo Môn chúng ta làm. Tiên tử hẳn là đã rõ, bổn môn tuy không bán khôi lỗi Nguyên Anh kỳ nhưng nếu có người xuất ra bảo vật nghịch thiên trao đổi thì vẫn có ngoại lệ.” Thái Âm chân nhân có điểm không vui mở miệng. Lão khách khí thế này không phải là sợ Mộng Như Yên mà chẳng qua là nể mặt Vọng Đình Lâu.
“Vậy chuyện Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi ngươi giải thích thế nào, loại này khôi lỗi các ngươi là tuyệt không bán ra, song hai lần tập kích đều thấy xuất hiện.” Mộng Như Yên vuốt một sợi tóc mai, thanh âm băng lãnh vô cùng.
“.. Cái này. . .”
Thái Âm chân nhân cứng họng, việc này quả thực kỳ quái, lão đương nhiên rõ ràng bổn môn không tự dưng đi công kích Thiên Nhai Hải Các làm gì, không có lão quái vật chống lưng thì đám đồ tử đồ tôn tuyệt đối không dám làm chủ đi công kích phái khác.
Có điều Mộng Như Yên nói không sai, bổn môn tuyệt không trao đổi Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi ra ngoài.
Thái Âm cau mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ ngoại trừ bổn môn còn thế lực khác có thể luyện chế khôi lỗi ra cảnh giới này sao. Tập kích Thiên Nhai Hải Các là muốn muốn báo thù hay là muốn vu oan hãm hại cho bổn môn?
“Sao, lão không lời nào để nói nữa à?”
“Tiên tử không cần phải gấp, nếu không chê thì mời ngươi ở lại làm khách bổn môn mấy ngày, đợi bần đạo kiểm chứng một lần sẽ cho người một công đạo, thế nào?” Thái Âm chậm rãi mở miệng.
“Được rồi!”
Mộng Như Yên do dự một lát rồi gật đầu, nữ tử này biểu hiện hấp tấp nóng vội song nghĩ lại kỳ thật rất có tâm cơ. Nếu nàng thực cho rằng chuyện này là Thiên Xảo Môn làm thì sao lại đem thân chạy tới tổng đàn đối phương làm gì. Sở dĩ làm bộ vấn tội kỳ thật là muốn mượn lực Thiên Xảo Môn tra ra chủ mưu phía sau.
Hiện tại Thiên Nhai Hải Các cùng Vạn Phật Tông đã thế như nước với lửa. Có điều lại có một thế lực bí mật cực lớn nào đó rình bên cạnh ngấp nghé muốn thôn tính bổn môn. Lúc này tình cảnh Thiên Nhai Hải Các vô cùng bất lợi. Thế lực thần bí này có thể chế tạo Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi, bằng vào điểm này thì Thiên Xảo Môn tựu không thể không đếm xỉa đến.
Đang lúc Mộng Như Yên khẽ cười trong lòng thì một đạo thanh quang xuất hiện trong thành.
Sắc mặt hai người đột biến, đây không phải là Thiên Lý Phù mà là phi kiếm truyền thư, một loại pháp thuật đặc biệt của lão quái vật Ly Hợp kỳ, đã xảy ra chuyện gì?
Hai người liếc nhau sau đó Thái Âm vươn tay, thanh quang lập tức đã rơi vào lòng bàn tay. Thái Âm đem thần thức rót vào rồi một lát sau ngẩng đầu, nghẹn ngào kinh hô: “Không có khả năng!”
“Sao vậy ?”
Thần sắc Mộng Như Yên cũng ngưng trọng mở miệng, phóng tầm mắt Thiên Vân Thập Nhị Châu, chuyện tình khiến Thái Âm thất thố chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Tuệ Thông đã ngã xuống.”
“Cái gì?” Mộng Như Yên ngẩn ngơ, cơ hồ cho là mình nghe lầm: “Ngươi nói ai, Tuệ Thông, Vạn Phật Tông Tuệ Thông?”
“Trừ hắn ra thì còn là ai?”
“Không thể, Tuệ Thông tiến giai Ly hợp kỳ đã mấy trăm năm, thần thông không yếu hơn chúng ta. Ở Nhân Giới này còn có ai có thể diệt sát được lão lừa trọc này?” Mộng Như Yên nghe được tin này, không mấy vui mừng mà là kinh ngạc.
“Ta cũng không tin song phi kiếm truyền thư này đúng là do Vạn Phật Tông phát tới. Sự tình cỡ này tuyệt không thể giỡn.” Vẻ mặt Thái Âm chân nhân ngưng trọng mở miệng.
Sắc mặt của lão cực kỳ khó coi, không phải lão có giao tình thâm hậu cùng Tuệ Thông hay Vạn Phật Tông mà tu sĩ Ly Hợp kỳ vốn là tồn tại đỉnh cao của Nhân giới, ngoại trừ thọ nguyên hao tận hoặc là chết dưới thiên kiếp. Hầu như không có chuyện ngã xuống trong tay người khác.
Đương nhiên, nếu Vọng Đình Lâu ra tay thì có thể làm được. Nhưng chuyện này tám chín phần không phải lão. Tuệ Thông ngã xuống thật kỳ quặc. Mấu chốt là Nguyên Anh cũng không có đào thoát. Đối phương có thể diệt sát Tuệ Thông, nếu bọn họ đụng phải chỉ sợ kết cục cũng tương tự.
Mộng Như Yên cùng Thái Âm chân nhân liếc nhau, vẻ mặt đều trở nên khó coi vô cùng.
***
Lâm Hiên chưa biết Tuệ Thông đã ngã xuống, càng không thể tưởng được việc này khiến Tu Tiên giới Vân Châu tiếp tục nổi sóng to gió lớn. Thời khắc này hắn đang nghỉ ngơi tại Quý Tân lâu.
Thời gian ba ngày tĩnh tọa thoáng một cái đã qua. Lúc này Lâm Hiên chậm rãi mở mắt, tay áo phất một cái đem trận pháp triệt hồi. Toàn thân lóe lên thanh quang đã bay ra ngoài lầu các.
Một thân ảnh quen thuộc ánh vào tầm mắt, đó là một trung niên nam tử tứ tuần vận nho bào, đại trưởng lão Thiên Xảo Môn.
“Mạc đạo hữu đại giá quang lâm mà Lý mỗ không tiếp đón từ xa, thật cáo lỗi…” Lâm Hiên ôm quyền, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
“Ha ha, Lý huynh quá khách khí, thực ra là Mạc mỗ đã khiến đạo hữu phải chờ nơi đây” Mạc Tuyết Tùng tươi cười tao nhã mở miệng. Hai người vừa nói cười vừa tiến nhập lầu các, trong đại sảnh hoa lệ phân ra chủ khách ngồi xuống.
“Đạo hữu chuẩn bị đủ?” Lâm Hiên không xã giao dứt khoát mở miệng.
“Không sai.”
Mạc Tuyết Tùng mỉm cười nhẹ gật đầu sau đó vươn tay trái, một đạo thanh quang lóe lên đem hai cái trữ túi vật hiện trên mặt bàn:”Nguyên Anh kỳ khôi lỗi cùng Tinh Uy Pháo đều ở trong này, đạo hữu kiểm tra xem có vấn đề gì không.”
Lâm Hiên không chối từ mà đem một cái túi trữ vật cầm ở tay rồi truyền thần thức vào trong. Trong này có mười cái hộp gấm. Nếu như không sai thì chính là các khôi lỗi Nguyên Anh kỳ.
Các nắp hộp mở hiện ra mười tiểu nhân cao chỉ hơn tấc song có vẻ lung linh tinh xảo vô cùng.
“Mạc đạo hữu, tại hạ có thể thử được chứ?”
“Lý huynh xin cứ tự nhiên”
Lâm Hiên lấy ra một tiểu nhân sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, này tiểu nhân đón gió hóa lớn, trong khoảnh khắc đã cao bằng người bình thường. Lâm Hiên thả ra thần thức tinh tế kiểm tra. “Không sai, quả thực là khôi lỗi Nguyên Anh kỳ”
“Khôi lỗi này bổn môn mới luyện thành, luận uy lực đủ để sánh với tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ, muốn khu động cần một lượng lớn thượng phẩm tinh thạch, với thân gia của đạo hữu thì điểm này không thành vấn đề. Khôi lỗi còn chưa nhận chủ, đạo hữu có thể bố trí một trận pháp dùng máu huyết làm vật dẫn tế luyện ba ngày ba đêm. Tự nhiên có thể sai sử tùy tâm, cụ thể thế nào chắc Lý huynh đã rõ.”
“Đa tạ đạo hữu.”
Miệng đáp trên tay Lâm Hiên không có nhàn rỗi tiếp tục kiểm tra. Thời gian chậm rãi trôi qua, một canh giờ sau hắn ngẩng đầu lên. Hắn đã kiểm tra bất luận là khôi lỗi hay là Tinh Uy Pháo đều là hàng thật giá thật.
“Đã khiến Mạc huynh phải đợi lâu.” Lâm Hiên vừa nói vừa vươn tay vỗ trên túi trữ vật, sau đó hắn đem thần thức chìm bên trong ngọc giản giải trừ toàn bộ cấm chế.
“Thỉnh Mạc huynh kiểm tra.”
Mạc Tuyết Tùng tiếp nhận đem ngọc giản để ngang trán, từng dòng văn tự hiển hiện trong đầu. Khác với khi trước, văn tự lần này chừng hơn mười vạn chữ. Nội dung trình bày khá tường tận việc luyện chế chiến giáp. Chỉ là xem qua song khiến lão tin tưởng có vật này Thiên Xảo Môn nhất định sẽ làm chiến giáp thuật trở lại huy hoàng, một lần nữa phong quang nơi Tu Tiên giới.
Thật lâu sau rốt cục Mạc Tuyết Tùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cũng hài lòng: “Luyện giáp thuật này không có vấn đề.”
“Giao dịch đã chấm dứt, Lý mỗ xin cáo từ.” Lâm Hiên mỉm cười nói.
Ba bộ chiến giáp mấy hôm trước để tại Tuyết Oánh Các cho đối phương mượn. Thời khắc này đã tài hàng thanh toán xong.
“Lý huynh nếu không chê, có thể ở tệ môn thêm mấy ngày du ngoạn chăng?” Mạc Tuyết Tùng có điểm khách khí.
“Đa tạ hảo ý của đạo hữu, bất quá Lý mỗ còn có sự tình cần giải quyết.” Nói xong lời này Lâm Hiên ôm quyền, sau đó toàn thân nổi lên thanh quang bay vút ra phía ngoài. Quang hoa lập loè vài cái thân ảnh hắn đã biến mất tại không trung.
Nhìn theo bóng dáng hắn, sắc mặt Mạc Tuyết Tùng lập tức âm trầm xuống. Sau đó bạch quang lóe lên, một nữ tử trẻ tuổi từ trong túi trữ vật bên hông hắn bay ra. Nàng này vận lục y đúng là song tu đạo lữ của lão.
Lại nói thêm, tu sĩ đương nhiên không thể ở trong linh thú túi, cái túi kia gọi là Thiên Cơ Phủ, là dùng các loại tài liệu trân quý luyện chế một không gian nhỏ có thể mang theo tùy thân. Song luyện chế vô cùng phức tạp, Thiên Xảo Môn cũng chỉ có vài cái.
Thiên Cơ Phủ có chứa cấm chế trận pháp nên thần thức tu sĩ dù mạnh cũng không biết người bên trong.
“Phu quân, tiểu tử họ Lý rõ ràng đã có phòng bị với bổn môn, người thực muốn buông tha cho hắn sao?” Chân mày lục y nữ tử khẽ nhíu mở miệng. Tuy lúc trước đề nghị của nàng đã bị phu quân bác bỏ song rõ ràng vẫn không cam lòng.
“Hinh muội, vi phu đã nói qua, Lý tiểu tử tuyệt không phải tán tu nên rất khó đối phó, nếu động thủ tại bổn môn, vạn để lộ tin tức thì danh dự trăm vạn năm của bổn môn có thể bị hủy trong chốc lát.”
“Nhưng… ” Nữ tử còn muốn phản bác song Mạc Tuyết Tùng đã khoát tay: “Nàng đừng vội, vi phu chỉ nói là không tại động thủ bổn môn mà thôi.” Nói nơi đây trên mặt lão lộ ra nụ cười bí hiểm.
“Ý của sư huynh là …”
“Hừ, mười khôi lỗi Nguyên Anh kỳ còn trên trăm cỗ Tinh Uy Pháo nữa, Lý tiểu tử này thật đúng là dám dùng công phu sư tử ngoạm. Vì danh dự bổn môn ta chỉ có nhịn, bất quá sau khi hắn rời khỏi tổng đàn mười vạn dặm. Nếu như bị sát nhân đoạt bảo, thì đương nhiên không liên quan gì đến chúng ta.” Mạc Tuyết Tùng cười gian mở miệng.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 415: Tới đòi công đạo