– Úc, ta còn tưởng rằng giống như người khác gọi Vân nhi tỷ tỷ là “Dật Như” vậy chứ?
Dương Ngọc Hoàn cong cái miệng, lại lộ ra mấy cái răng sữa thẳng hàng, trắng nõn:
– Vậy Ngọc Hoàn lớn lên, cũng làm lão bà của Hầu gia, có phải là có thể gọi hắn là lão công rồi không?
– Ha hả, coi như là vậy đi!
Lý Tiên Huệ lại nhịn không được cười:
– Bỏ đi, chờ lâu như vậy, ta vẫn là đưa ngươi trở về phòng ngủ đi đã. Quá muộn, nếu không ngủ được, sẽ khiến vành mắt thâm đen đấy, được chứ?
Dương Ngọc Hoàn “nha” một tiếng kinh hãi kêu lên, vội vàng không ngừng kéo tay Lý Tiên Huệ chạy về trong phòng:
– Ta không muốn vành mắt thâm cuồng, ta muốn đi ngủ. Có vòng thâm đen sẽ không đẹp, Ngọc Hoàn muốn thật xinh đẹp!
– Khanh khách, thực đáng yêu!
Lý Tiên Huệ trong lòng một trận vui vẻ, đem nàng ôm lấy, hướng phía phòng ngủ của Mạc Vân Nhi tại hậu viện đi tới.
Mấy tháng trước, cùng Dương Ngọc Hoàn và cô nãi nãi đến, sau khi qua đời, Dương Ngọc Hoàn vẫn do Mạc Vân Nhi chiếu cố. Mạc Vân Nhi cô khổ đơn chiếc, đem tiểu nha đầu thông minh này coi như là thân muội muội. Đối với nàng che chở bội phần, trở thành tâm can bảo bối của mình để yêu thương. Trước khi đám người Tần Tiêu đến, bên trong sơn trang sự tình vẫn là do Mạc Vân Nhi làm chủ. Dương Ngọc Hoàn tự nhiên sẽ thành đứng đầu trong Sở Tiên sơn trang.
Mạc Vân Nhi còn không có ngủ, cầm một ngọn đèn, ngồi xếp bằng ở trên giường, lẳng lặng hô hấp thổ nạp, tiến hành tu hành cần thiết mỗi ngày. Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa. Mạc Vân Nhi lập tức giật mình tỉnh giấc chạy tới mở rộng cửa:
– Phu nhân, thực sự là đem phiền phức cho ngươi rồi.
Mạc Vân Nhi vẻ mặt áy náy cười nói.
Lý Tiên Huệ đem Dương Ngọc Hoàn buông xuống, cười thản nhiên như tuyết trắng giữa mùa xuân nói:
– Không có việc gì, nha đầu Ngọc Hoàn kia, ta cũng thực sự là rất yêu thích. Ngược lại là những ngày này đến giờ, khổ cực cho ngươi phải chiếu cố nàng.
Dương Ngọc Hoàn đứng xuống đất, nhảy về phía trước chạy đến bên người Mạc Vân Nhi ôm lấy đùi của nàng, vội vã cãi cọ nói:
– Kỳ thực ta cũng có chiếu cố Vân nhi tỷ tỷ đấy, các ngươi vì sao không biểu dương ta đây?
Nhị nữ cười một trận, Lý Tiên Huệ ngồi xổm người xuống, xoa xoa đầu của Dương Ngọc Hoàn cười nói:
– Ngọc Hoàn, ngươi còn có thể chiếu cố người nữa nha? Ngươi đã giúp được Vân nhi tỷ tỷ làm cái gì rồi?
– Ta…
Dương Ngọc Hoàn hơi nhếch cái cằm nhỏ êm dịu lên, làm bộ nghi hoặc suy nghĩ một trận, sau đó vui vẻ nói rằng:
– Ta giúp Vân nhi tỷ tỷ ăn điểm tâm nha!
– Ha hả!
Lý Tiên Huệ buồn cười:
– Chuyện này cũng coi như là chiếu cố người nha!
– Đúng rồi!
Dương Ngọc Hoàn tự hào không gì sánh được:
– Vân nhi tỷ tỷ nói, những điểm tâm kia không ăn hết sẽ lãng phí, muốn đổ hết đi, rất đáng tiếc nha. Vì vậy ta liền từng ngụm từng ngụm ăn hết, mặc kệ ngon hay không.
Mạc Vân Nhi cũng cười một trận, trìu mến ôm lấy Dương Ngọc Hoàn, ở trên mặt nó hôn một cái:
– Ngọc Hoàn ngoan, đã khuya rồi, nhanh cởi y phục ra ngủ thôi.
– Oke.
Dương Ngọc Hoàn liên tục gật đầu. Mạc Vân Nhi đem nàng ôm đặt lên trên giường, cởi giày ra, Dương Ngọc Hoàn tự mình cởi ra y phục trên người. Sau đó “khúc khích” một tiếng liền chui vào trong chăn, thanh âm run rẩy nói rằng:
– A….nha, lạnh thật đấy. Vân nhi tỷ tỷ mau lên đây. Ta muốn ôm ngươi ngủ.
Lý Tiên Huệ suy nghĩ một chút, lôi kéo Mạc Vân Nhi ngồi vào bên giường. Xoa xoa bàn tay của nàng nói rằng:
– Vân nhi, tuy rằng chúng ta ở chung hơi ít, nhưng ta biết rõ thái độ làm người của ngươi. Trong đáy lòng cũng vẫn đem ngươi coi như là thân tỷ muội để đối đãi. Tất cả mọi người đều là người trải qua khổ cực. Loại tâm tình và cảm xúc này là khắc cốt minh tâm. Kỳ thực Vân nhi, Hầu gia vẫn dự định tìm cho ngươi một người bạn đời. Hắn lại không quá tiện để nói với ngươi. Sợ là có chút hiềm nghi lấy thân phận cưỡng cầu. Do đó, ta sẽ hỏi ý kiến của ngươi một chút. Tự ngươi từng có dự định này bao giờ chưa?
Trên mặt Mạc Vân Nhi tức thì biến thành đỏ hồng, lúng túng nói:
– Vân nhi là thân thể không còn trong sạch, vật không may mắn.