Giờ phút này, lời nói của cô xa cách mà lại lạnh lùng, cô nghĩ nếu như Dụ Vỹ Luân có đầu óc thì có thể hiểu rõ thái độ của cô.
Nhưng mà hiển nhiên là Tô Khiết đã đánh giá cao trí thông minh của Dụ Vỹ Luân vào lúc này rồi, chủ yếu là lúc này Dụ Vỹ Luân đã uống rượu, hơn nữa uống có chút nhiều, đầu óc phản ứng trì độn.
Cho nên, trong lúc nhất thời anh ta cũng không hiểu rõ ý tứ của Tô Khiết, trái lại anh ta còn tưởng là Tô Khiết không nghe hiểu ý của anh ta.
Dụ Vỹ Luân nhìn vê phía Tô Khiết, ngẩn người, không phải nói là bệnh của cô đã khỏi rôi à? Sao giờ phút này lại giống như là ngốc nghếch vậy chứ? Anh ta đã nói rõ ràng như vậy, sao cô lại nghe không hiểu?
Dụ Vỹ Luân quá mức tự phụ, anh ta cho rằng Tô Khiết sẽ không từ chối anh ta, nên giờ phút này anh ta tự nhận định Tô Khiết không nghe hiểu lời của anh ta.
“Tô Khiết, tôi biết là em thích tôi, tôi biết là em bởi vì tôi cho nên mới trách Nghiên Nghiên, bởi vì tôi mà em mới đối xử với Nghiên Nghiên như vậy. Tôi không muốn bởi vì mình mà hai chị em các em lại kết hận thù với nhau, tôi cưới em…” Dụ Vỹ Luân suy nghĩ, vẫn là quyết định nói lại nói rõ ràng hơn một chút, bởi vì sợ Tô Khiết nghe không hiểu, cho nên anh ta đang cố ý cường điệu chuyện của Tô Nghiên Nghiên.
Tô Khiết là do vì anh ta cho nên mới cố hết sức để đối phó với Tô Nghiên Nghiên, vậy thì anh ta nói như vậy, chắc là Tô Khiết có thể hiểu rồi.
Chỉ là anh ta chưa từng nghĩ đến mấy lời nói vào lúc này của anh ta đã đẩy Tô Khiết vào một tình thế khó khăn không chịu nổi.
Vì một người đàn ông mà lại hại em gái của mình, trở thành kẻ thù với em gái của mình?
Thậm chí những người vây xem đã bắt đâu nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Tô Khiết cũng mang theo trách móc và trơ trẽn.
Con ngươi của Tô Khiết hơi trâm xuống, nhìn thấy Dụ Vỹ Luân nghe không hiểu được ý của cô, đã như vậy rồi thì cô cũng không ngại nói rõ ràng thêm một chút.
Anh Dụ.” Tô Khiết đột nhiên mở miệng đánh gãy lời của Dụ Vỹ Luân.
“Ừm” Dụ Vỹ Luân tưởng rằng rốt cuộc cô cũng đã nghe hiểu rồi, trên mặt của anh ta có thêm ý cười: ‘Tô Khiết, vì tôi, à không, là vì chúng ta, em đừng làm khó dễ Nghiên Nghiên nữa, anh thật sự sẽ lấy em…”
Anh Dụ, quả thật là anh quá đề cao…” Tô Khiết nhìn về phía anh ta, đôi môi hé mở, đột nhiên mở miệng nói, lúc nói đến một nửa thì lời nói của cô bỗng nhiên từ từ dừng lại.