[Ngài đã nhắc nhỏ cậu ấy điều gì?]
“Cô cho cậu ấy quyền hạn cao nhất Liên Bang, tôi và cậu ấy, hai người cùng chia sẻ quyền hạn tối cao của Liên Bang, chuyện này tôi đã từng thảo luận với cậu ấy, cho nên tôi đã dùng bình trà để ra hiệu với cậu ấy. “”
“Cậu ấy có thể sẽ nghi ngờ một chút, ngay lúc ấy thì cũng chưa tin ngay, nhưng cậu ấy lập tức bắt đầu quan sát Tổng thống kia, sau đó phát hiện ra chỗ không phù hợp của hắn ta, nên mới quyết đinh đưa đối phương đi. “”
“Vì vậy, tôi mới có được cơ hội tiến vào chỗ này. “”
[Hai người các ngài đều rất tuyệt.] Nữ Thần Công Chính nói.Bàn điều khiển được nâng lên, một cái hộp nặng khẽ trồi lên.
Cái hộp tự động mở ra.
Nữ Thần Công Chính sửa lại xưng hô: [Ngài tổng chỉ huy quân đôi đáng kính, mời ngài hạ lệnh.]
Tổng thống nhìn nền tảng chỉ huy tác chiến chính giữa cái hộp đang di chuyển, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Ông giơ tay gõ một hàng chữ, khẽ ấn xuống phím xác nhận.
“Tôi hạ lệnh, toàn thể quân đôi di chuyển, chuẩn bị nghênh chiến! “”
[Tuân lệnh!] Nữ Thần Công Chính nói.Mưa lạnh vẫn còn đang rơi.
Trên bầu trời, Cố Thanh Sơn giơ tay ra giữa không trung, lấy thanh kiếm ra.
Hắn đánh giá hoàng đế Phục Hi đối diện.
Chức nghiệp giả tầng năm, sức mạnh chỉ kém tu sĩ cảnh giới Phong Thánh một chút.
Nhưng chức nghiệp giả không hiểu tu hành, không biết cách tận dụng linh khí trời đất, kỹ năng chiến đấu cũng thấp hơn tu sĩ rất nhiều.
Cho nên khi Cố Thanh Sơn đối mặt với hoàng đế Phục Hi, cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Sinh mệnh của cậu đã đến hồi kết rồi. “” Hoàng đế Phục Hi nói.
Ông ta nắm hai tay lại, từ ngọn núi dưới chân có vô số bùn đất cát đá liên tục bay lên, tụ thành một quả cầu đá giữa không trung.
Cầu đá ngày càng nhiều, giống như muốn che kín cả bầu trời phía sau Hoàng đế.
Sắc vàng lộ ra bên ngoài, cầu đá lúc sáng lúc tối, đây là biểu hiện của sức mạnh ngũ hành hệ Thổ.
“Bệ hạ, sao ngài không suy nghĩ kỹ lại đi, sống chết không phải là chuyện nhỏ. “” Cố Thanh Sơn nói.
Khóe miệng Hoàng đế Phục Hi nở một nụ cười châm chọc.
Ông ta vươn một ngón tay, chỉ vào Cố Thanh Sơn.
Hơn mười quả cầu đá xé gió bay đến.
Ngay sau đó, lại hơn mười quả nữa.
Những quả cầu đá lao về phía Cố Thanh Sơn hết đợt này đến đợt khác.
Ngũ hành hệ thổ, Tinh Tú Truy Kích!
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, hướng mũi kiếm xuống dưới.
Hắn không hề động đậy, cũng không nhúc nhích, chỉ đưa tay bấm quyết.
Một luồng sáng rơi từ trên trời xuống.
Giống như có một dòng nước chảy xiết, nó xuyên thủng từng tầng mưa đá, lướt qua không trung tạo thành một vệt sáng.
Vù vù!
Âm thanh của kiếm phát ra như tiếng gõ chiêng đồng!
Luồng sáng nghiền nát quả cầu đá màu vàng đất, bùng nổ ầm ầm bên trong biển sao.
Bóng kiếm đen tuyền như đóa hoa nở rộ giữa không trung, khiến trời cao lay động.
Rầm rầm rầm!
Bóng kiếm vừa hiện, biển sao lưu lạc!
Toàn bộ cầu đá đang bay hóa thành đất đá, tản ra lả tả, lại bị mưa đá tầm tã bao lấy, nhanh chóng rơi xuống đất.
Hoàng đế Phục Hi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến đổi.
Mỗi một viên cầu đá rơi xuống mặt đất đều có thể tạo ra những địa chấn loại nhỏ.
Cố Thanh Sơn đứng im bất động, đã thế lại phá bỏ được công kích nhắm vào mình.
“Đây là chiêu thức gì? “” Hoàng đế Phục Hi không nhịn được hỏi.
“Phi Kiếm. “” Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Giống như phản ứng lại lời hắn nói, kiếm Triều Âm bỗng xuất hiện trong không trung, phát ra những tiếng vù vù cao vút.
Một giây sau, nó lại biến mất khỏi mưa gió, xoay quanh hoàng đế Phục Hi vài vòng.
Nó đang tìm kiếm cơ hội tấn công.
Trải qua vô số năm tháng, cuối cùng kiếm viễn cổ cũng bộc lộ năng lực của mình.
Hoàng đế Phục Hi gầm lên môt tiếng giận dữ, vung quyền đánh vào không trung.
Không trung bị một quyền xé nát, vết nứt trong không gian tối tụ thành một đám, bất ngờ phát nổ.