Công chúa trúng độc bỏ mình, thiên tử giận dữ dù người không liên quan đều có khả năng rơi đầu, huống chi là những nha môn liên lụy trong đó. Đề Đốc thái giám thừa dịp khi Yến Vương tra án sớm chuẩn bị thỏa đáng những thứ này, chuẩn bị tùy thời Hoàng Thượng hỏi đến.
Cảnh Minh Đế nhìn phần sổ sách kia, lửa giận hơi giảm.
“Nói như vậy, vũ cơ có được Đoạn Trường thảo chắc chắn không phải lai lịch chính quy.” Úc Cẩn nói.
Mọi người không khỏi âm thầm lắc đầu.
Nếu không phải lai lịch chính quy, đương sự đã chết, vậy càng khó điều tra.
Trừ lai lịch chính quy ra, vậy chỉ có thể là bí mật mang từ ngoài cung vào. Nhưng cái này làm sao tra? Ai biết cái thứ đoạt mạng này là bí mật mang vào khi nào?
Có thể là mấy ngày trước, cũng có thể là mấy tháng trước, thậm chí mấy năm trước.
Cái này căn bản không thể nào tra ra.
Lúc này Phan Hải dẫn mấy vị thái y đi kiểm tra thực hư thi thể vũ cơ đi vào.
Cảnh Minh Đế lập tức hỏi: “ Thế nào?”
Một người thái y hồi bẩm nói: “Người vũ cơ đó là đột phát bệnh tim mới chết bất đắc kỳ tử.”
Sắc mặt Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống, cảm khái một trận.
Biểu tình của mọi người càng vi diệu.
Cái này thật đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền trễ lại gặp phải gió ngược. Cái chết của Thập Ngũ công chúa vốn là khó bề phân biệt, thật vất vả mới bắt được vũ cơ thế mà lại bởi vì đột phát bệnh tim mà không có chịu nổi thẩm vấn.
Cứ như vậy, Yến Vương chủ động xin ra trận chỉ sợ không thể kết thúc rồi.
Có điều cũng không sao, Yến Vương biểu hiện đã đủ chói mắt, chắc chắn có thể thắng được hảo cảm của Hoàng Thượng, lại còn đạt đến mục đích giúp Yến Vương phi tẩy thoát hiềm nghi, Yến Vương hoàn toàn có thể công thành lui thân.
Suy nghĩ của Cảnh Minh Đế không khác gì mấy với mọi người.
Đến lúc này, tra khẳng định là phải tra tiếp, lại không có khả năng chỉ dựa vào vài câu hỏi của lão Thất là có thể giải quyết, mà phải xuất toàn lực tra, điều tra vào chỗ sâu.
Bí mật mang theo kịch độc tiến cung, mặc kệ là chuyện khi nào đều không thể buông tha, nhưng việc này cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể chấm dứt.
Cảnh Minh Đế thở dài, trầm giọng nói: “Lão Thất, ngươi hôm nay biểu hiện không tồi.”
Úc Cẩn ôm quyền: “Phụ hoàng tán thưởng.”
So với tình huynh muội cơ hồ không tồn tại với Thập Ngũ công chúa, hắn sở dĩ ôm lấy việc này đương nhiên là vì để tránh cho A Tự cuốn vào trong phiền toái.
Hiện tại tuy rằng hung phạm phía sau màn còn chưa tra ra, nhưng có thể sai sử vũ cơ cung đình, hiển nhiên là không có quan hệ với A Tự, mục đích của hắn đã đạt tới.
Đến lúc này, chính là tra rõ giáo phường cùng hậu cung, tuyệt không phải việc trong một ngày.
Đây chính là khác biệt giữa hắn và Chân Thế Thành.
Chân Thế Thành lão nhân kia là người cuồng theo đuổi phá án hoàn mỹ, vụ án không tra ra manh mối chỉ sợ cả ngủ đều ngủ không được, mà hắn lại không có sức mạnh này.
Ngay tại thời điểm Cảnh Minh Đế tâm tình nặng nề chuẩn bị qua loa kết thúc buổi cung yến làm lòng người đau đớn không vui này, một thanh âm mềm nhẹ của nữ tử vang lên: “Phụ hoàng, con dâu cả gan muốn hỏi một vấn đề.”
Cảnh Minh Đế nhìn về phía người lên tiếng, hơi hơi kinh ngạc.
Người nói chuyện chính là Khương Tự.
Kinh ngạc không chỉ một mình Cảnh Minh Đế, mà là tuyệt đại đa số người ở đây.
Yến Vương phi lúc này lên tiếng là muốn làm gì?
Đúng rồi, Yến Vương vừa mới biểu hiện xuất chúng, Yến Vương phi hẳn là muốn tranh công thay Yến Vương?
Nếu là như thế, vậy thì quá ngu xuẩn rồi.
Hoàng Thượng mặc dù là quân chủ tài đức sáng suốt ôn hòa, ngày thường thưởng phạt phân minh ( Thái Tử đối với điều này tỏ vẻ không phục), nhưng trước mắt vừa mới mất đi một nữ nhi, mặc dù khá hài lòng với biểu hiện của Yến Vương, nhưng trước khi chưa tìm ra được hung phạm đều không có tâm tư khen thưởng.
“ Tức phụ lão Thất, ngươi muốn hỏi cái gì?”
Dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú, Khương Tự không hề thấy sợ hãi, hơi hơi nhún gối với Cảnh Minh Đế: “Con dâu chỉ là đột nhiên nghĩ tới một điểm mới muốn hỏi cái này, không nhất định có ích lợi gì, mong rằng phụ hoàng chớ trách con dâu lắm miệng.”
“Ngươi nói đi.”
Khương Tự đứng dậy, thanh âm khẽ nâng: “Không biết trong cung nơi nào có trồng Uyên Ương đằng?”