Tôi nhìn Đinh Văn Phong nói.
“Không được, tại sao tôi phải làm chuyện phí sức như vậy, còn cậu thì lại được làm anh hùng?”
Đinh Văn Phong nghe xong thì lắc đầu nói.
“Vậy thì chúng ta đổi lại.”
Tôi nói.
Đinh Văn Phong thấy tôi đồng ý cho hắn đi giải cứu Vương thư, vì sợ tôi đổi ý, lập tức chạy xuống tầng ngầm, còn tôi đi vào trong thang máy, bấm số 16.
Sau khi lên tầng 16, bước chân ra khỏi thang máy, tôi nhìn xung quanh một chút, thấy không có hệ thống giám sát. Suy nghĩ một chút nhưng ngay sau đó sáng tỏ. Đây là nơi làm việc của công tư nhân, nhất định là không muốn tiết lộ cơ mật kinh doanh, nên không cho camera của cao ốc đặt trong này.
Nhưng mà như vậy thì lại dễ cho tôi hành động.
Hiện giờ đã là giờ tan việc chỉ có mỗi phòng làm việc của giám đốc ở góc trong cùng còn sáng đèn. Mà cũng chỉ có loại người như Trạch Tỉnh Đằng Nhị mới sáng đèn vào lúc này.
Mà tôi đoán không sai, sau khi Trạch Tỉnh Đằng Nhị đoạt được chức giám đốc, liền chuyển phòng làm việc của mình vào trong đó. Giờ phút này, Trạch Tỉnh Đằng Nhị đang đắc ý, mà tên tay chân thân tín kia cũng mới từ hầm ngầm trở về, hai người đang nghĩ tới tương lai xán lạn.
Chợt nghe có người gõ cửa, Trạch Tỉnh Đằng Nhị cùng thân tín liếc nhau một cái nói:
“Đã trễ thế này, còn ai tới công ty nữa đây?”
“Không biết ai tới vào giờ này!”
Tên tay chân thân tín cũng rất nghi ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Lúc nãy cậu hành động, không bị ai phát hiện đó chứ?”
Trạch Tỉnh Đằng Nhị cẩn thận hỏi.
“Tuyệt đối không có! Tôi đã quan sát xung quanh, hơn nữa tôi đi cầu thang, chứ không đi thang máy! Giám đốc yên tâm, cao ốc chúng ta không có Camera, nên người khác không thể biết được!”
Tên tay chân thân tín vỗ ngực, nhỏ giọng nói.
“Vậy thì tốt!”
Trạch Tỉnh Đằng Nhị tuy có gan làm loạn, nhưng nhưng lại sợ cảnh sát tới tìm hắn!
“Giám đốc, tôi ra xem một chút, chắc sẽ không có việc gì đâu!”
Thân tín nói.
“Ừ, tốt.”
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói xong cũng mở cặp văn kiện, làm bộ như đang làm việc bộ dạng.
Thân tín mới vừa mở cửa, còn chưa thấy ai thì đã bị một quyền đấm trúng mặt, hai mắt nổ đom đóm, ngã lăn ra đất.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị đang giả vờ làm việc, nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy ai nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một gương mặt xa lạ, tay chân của mình thì nằm dưới đất, không rõ sống chết!
Trạch Tỉnh Đằng Nhị mặc dù lớn gan, nhưng mà người tốt sợ người xấu! Trạch Tỉnh Đằng Nhị chỉ là một tiểu nhân, nay thấy tay chân của mình như vậy, thì cho rằng hắn đã bị giết, trong lòng run lên!
“Mày… Mày.. muốn làm gì?”
Trạch Tỉnh Đằng Nhị nói lắp bắp, còn cho là mình gặp tên đạo tặc giết người cướp của.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 414: Giải cứu Vương Thư (1)