Cố Lan San đưa điện thoại cho bác quản gia, rút một tờ khăn ướt, lau lau tay, mới cầm muỗng lên, từ từ quấy cháo, sắp xếp từ ngữ trong lòng, cân nhắc nên mở miệng như thế nào.
Thịnh Thế rất tò mò rốt cuộc là ai đã gọi điện thoại cho Cố Lan San, anh rất muốn hỏi, rồi lại không được tự nhiên không biết mở miệng hỏi như thế nào.
Cho nên, cả quá trình từ lúc Cố Lan San húp cháo đến húp xong, Thịnh Thế vẫn không ngừng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Cố Lan San, nhiều lần ánh mắt của Cố Lan San chạm vào ánh mắt của anh, nhưng Cố Lan San đều nhanh chóng cúi đầu, vốn kiên nhẫn của Thịnh Thế có hạn, cuối cùng vẫn không kềm chế được mở miệng trước: “Sở Sở, là ai gọi điện thoại tới?”
Khi Thịnh Thế nói ra những lời này, dáng vẻ ngồi chỗ đó đặc biệt khí định thần nhàn, cầm đũa gắp chút thức ăn, giống như là trong lúc lơ đảng mở miệng.
Cố Lan San ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế, mở miệng: “Là thư ký của anh gọi tới.”
Đầu tiên, Thịnh Thế sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu được tất cả, những nhân viên dưới tay anh, bọn đều đầu rất tinh mắt, không giống như cô gái nhỏ ngồi trước mặt này, đang ở trong phúc mà chẳng biết, những nhân viên kia chỉ thấy được một mặt của Cố Lan San, cũng biết Cố Lan San đặc biệt với anh như thế nào, bây giờ bởi vì anh bỏ mặc bọn họ, liền đưa móng vuốt về phía Cố Lan San, mưu tính khiến Cố Lan San thuyết phục anh đến công ty.
Thịnh Thế hừ lạnh một tiếng, giọng nói có chút hung ác, siết chặc đôi đũa nắm trong tay, giống như đó chính là cổ của những nhân viên đó: “Từng người từng người đều bản lĩnh!”
Đã lâu rồi Cố Lan San không nhìn thấy Thịnh Thế tức giận, bây giờ anh bỗng nhiên đen mặt, hù dọa cô đến ngón tay khẽ run rẩy, Thịnh Thế vừa sửng sốt, sau đó trên mặt liền nở một nụ cười, ngữ điệu lại vững vàng vang lên: “Sở Sở, không phải anh hung ác với em!”