Nguyên Thảo khạc ra rất nhiều máu, nhưng nó biết rằng chất độc đã xuống tận dạ dày của mình. Nó cảm nhận nỗi đau đớn mà độc tố ban tặng. Nguyên Sâm ắt sẽ có thuốc giải, nó phải trở về với lão, nó muốn gặp lão, lấy được thuốc giải.
Nguyên Thảo gượng đứng dậy, nhưng độc tố quá mạnh, khiến nó không thể dùng sức. Nó nhìn lấy bầu trời đen lần cuối, biết rằng đây rất có thể là thứ duy nhất nó có thể nhìn thấy trước khi chết. Nó không kịp gặp lại lão, không kịp báo cho lão biết tiểu ma vương này mang dòng máu lai tam giới, có thể kháng độc. Nó đang cảm nhận bàn tay của mình đang tan ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Trúc Chi lạnh lùng đứng nhìn cơ thể Nguyên Thảo tan ra từng mảnh nhỏ cho đến khi nó biến thành tro bụi nằm dưới chan cô. Nếu không phải cô mang dòng máu lai tam giới, thứ nằm dưới đó chính là xác của cô. Cô dùng thần lực hốt lấy tro của Nguyên Thảo, bỏ vào cái hủ, cô sẽ tặng cho Nguyên Sâm sau khi gặp được lão. Trúc Chi cảm thấy lồng ngực căng tức, sức lực như bị rút kiệt và lần này cô ngất xỉu thật.
Nguyên Thảo vừa bị gục, tất cả thây ma đều tự động ngã xuống đất. Thanh Lâm, Tuấn Tú cả Thiên Thanh thở hồng hộc, từ nảy đến giờ họ đã vô cùng chật vật mới chém đứt đầu của thây ma.
Tuấn Tú chụp lấy vai của Thanh Lâm và lây mạnh. Anh vui vẻ nói:
“Trúc Chi đã thắng. Hẳn là nhỏ trùm đã bị hạ nên đám thây ma mới tự động ngã xuống.”
Thanh Lâm cũng vui vẻ đáp:
“Tuyệt diệu. Bây giờ chúng ta làm gì với cả đám xác chết đây?”
Lý Ngôn đứng bên cạnh dùng sợi dây thừng của nó quấn quanh đám xác chết và từ từ đưa chúng trở lại nghĩa địa. Nhóm Thanh Lâm theo sát nút. Xong xuôi, họ theo Lý Ngôn đến nơi Trúc Chi đang ngất xỉu.
Cả nhóm thở phào nhẹ nhỏm khi thấy Trúc Chi không sao. Cô chỉ kiệt sức quá mà ngất đi thôi. Máu trên cơ thể của cô cũng đã khô, có thể nó đã không còn đáng ngại gì nữa.
Lý Ngôn nói:
“Ta sẽ đưa Trúc Chi đi gặp Huyết Yêu. Mấy người các người canh giữ ngoài cổng trường nhé. Bởi vì vòng tròn đó khiến những người có thần lực không cách nào bước ra ngoài. Vì thế nếu chú Ngư Lâm và nhóm Lôi Trí đánh thắng lại không thể nào ra ngoài được.”
Thanh Lâm và Thiên Thanh rõ ràng không thích làm theo chỉ thị của tên lạ hoắc này. Nhưng những lời nói của nó cũng có lý, có thể nó sẽ giúp đưa Trúc Chi đến chổ Huyết Yêu và hắn sẽ giúp cô tỉnh lại.
Thanh Lâm nói với hai người còn lại:
“Làm sao để biết tình hình bên Nhất Uy ra sao? Tụi mình không thể dịch chuyển đến núi Thất Diệu được. Hy vọng nó không bị đánh nhừ tử lắm.”
Nhất Uy và Bạch Kê đang đứng đối diện nhau và nhìn nhau đầy cảnh giác, chỉ sợ một trong hai lao vào tấn công trước lại không kịp trở tay. Triều Nghê vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự, được Nhất Uy đặt ở nơi an toàn, chổ gốc cây đằng xa, vừa cách xa chổ của cậu và Bạch Kê, lại vừa dễ dàng giúp cậu nhìn thấy nó.
Bạch Kê làm sao biết Nhất Uy mang dòng máu phượng hoàng, độc tố của ả vốn dĩ chỉ khiến cậu đau đớn tạm thời. Một khi cơ thể của cậu tự chữa lành, thì sẽ không đáng ngại nữa. Đó là lý do vì sao ánh hào quang đằng sau lưng của cậu có hình một con chim phượng hoàng đang sải cánh.
Bạch Kê vất vả lắm mới hạ độc vào móng vuốt này, thế mà lại bị máu của Triều Nghê hóa giải. Ả kiềm lại tức giận trong lòng, chuẩn bị tấn công Nhất Uy lần nữa. Ả vẫn còn đang phân vân không biết nên dùng vũ khí bí mật hay chỉ đánh tay đôi với Nhất Uy bằng móng vuốt.
Nhất Uy không muốn kéo dài thêm thời gian nữa. Cậu phải nhanh chóng giải quyết Bạch Kê và trở lại với mọi người, còn phải giúp Triều Nghê chữa trị vết thương. Vừa nghĩ xong, cậu vội tấn công ả trước.
Lần này, Nhất Uy không hề tỏ ra kém cạnh gì cả, bộ móng vuốt dài của Bạch Kê cũng không đáng sợ mấy. Cậu thầm cảm ơn Triều Nghê, cũng muốn xin lỗi con bé sau khi phong ấn Bạch Kê trở lại phiến đá.
Hai bên đánh ngang tài ngang sức. Đôi mắt xám của Nhất Uy khiến Bạch Kê khiếp sợ, nó nhắc nhở ả nhớ đến Kim Quy. Gã Kim Quy ấy cũng có đôi mắt xám và đáng sợ như thế, cứ như Nhất Uy đang lên đồng hoặc đang bị ai đó nhập xác.
Cả hai cứ đánh như thế chắc ba ngày ba đêm vẫn không phân được thắng bại quá. Bạch Kê quyết định sử dụng đến lá bài chủ chốt, thứ mà Nguyên Sâm đã đưa cho ả, thanh Đệ nhị – một thanh kiếm quyền năng từng được Mạnh Quân sử dụng. Ả không biết làm cách nào mà lão lại có được thanh kiếm này, nhưng lão đã chắc rằng nó là thứ duy nhất đánh bại được Kim Quy kiếm.
Quả nhiên khi Bạch Kê thu lại móng vuốt và rút thanh Đệ nhị ra, Nhất Uy thoáng sửng sốt, sau đó lại khôi phục bộ dạng lạnh nhạt, giống như cậu không hề sợ sệt thanh Đệ nhị. Ả biết cậu chỉ đang giả bộ không sợ hãi mà thôi. Ngoài thanh quỷ kiếm ra thì Đệ nhị được mệnh danh là thần kiếm với sức mạnh vượt trội.
Hai thanh kiếm thần chạm nhau khiến bầu trời đêm bỗng xuất hiện tia chớp khổng lồ, như đang xé bầu trời thành hai mảnh. Triều Nghê bị âm thanh vang dội ấy làm cho tỉnh giấc, nó mơ màng mở mắt và nhìn thấy hai người kia đang vung kiếm vào nhau. Vết thương mà Bạch Kê gây ra vẫn còn khiến nó đau, nhưng không đến nổi không gượng dậy được.
Triều Nghê biết Nhất Uy đặt nó ở đây vì muốn bảo vệ nó khỏi trận chiến kia. Vì thế nó sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như lao vào giúp đỡ cậu trong khi vẫn còn đang trọng thương. Thôi thì nó sẽ ngồi dựa vào gốc cây và quan sát hai người kia vậy.
Nhất Uy vừa né được một sát chiêu vô cùng hiểm mà Bạch Kê vừa ban tặng. Chẳng là ả vừa dịch chuyển ra đằng sau lưng của cậu và đâm trượt. Nhất Uy như gắn thêm con mắt ở sau lưng, cậu đã nghiêng người, dùng Kim Quy kiếm đỡ lấy nhát đâm của ả.
Rõ ràng thanh Đệ nhị trong tay của Bạch Kê trong phát huy không tốt lắm. Có lẽ Nguyên Sâm đã kỳ vọng sai người. Bởi vì thanh Đệ nhị cứ như một thanh kiếm bình thường và bị Kim Quy kiếm lấn áp đến mức Bạch Kê liên tục thụt lùi mới chống đỡ được từng đợt kiếm của Nhất Uy.
Triều Nghê chỉ kịp nhìn thấy Nhất Uy và Bạch Kê sượt ngang qua nhau. Rõ ràng hai thanh kiếm đồng thời đả thương được đối phương. Nó nhìn thấy máu của Nhất Uy và của cả Bạch Kê đều đang thấm qua chiếc áo mỏng tanh trên người họ. Nó lo lắng nhìn ngực Nhất Uy vẫn còn đang chảy máu, theo phản xạ nó vội đứng dậy, muốn tới đó xem sau.
Bạch Kê tinh xoay người định đâm Nhất Uy thêm một nhát thì phát hiện thanh Kim Quy kiếm đã đâm xuyên trái tim của ả từ lúc nào. Thì ra Nhất Uy đã dịch chuyển đến trước mặt ả trước cả khi ả có ý định kia. Cậu đâm mạnh vào trái tim của ả. Đó là một đường kiếm đầy điệu nghệ và chuẩn xác vô cùng.
Bạch Kệ ngã ngửa ra đằng sau, nhìn trời. Thanh kiếm Kim Quy một khi đâm vào trái tim của ai, người đó sẽ chết. Thanh Đệ nhị rơi khỏi tay của ả, biến đi đâu mất dạng, như thể nó chưa từng đồng hành với ả. Ả trợn mắt, cảm nhận hơi lạnh đang từ từ vây lấy cơ thể mình. Sau đấy đôi mắt trở nên vô hồn, thân thể cũng cứng đờ. Ả đã chết.
Nhất Uy lôi xác Bạch Kê đến gần phiến đá, thực hiện nghi thức phong ấn linh hồn của ả theo chỉ dẫn của Huyết Yêu. Thực chất thần kiếm mới là người nhớ rõ những gì cần thực hiện nhất.
Triều Nghê chỉ thấy Bạch Kê bị phiến đá hút mạnh, cho đến khi không còn thấy bộ phận nào của ả còn sót lại bên ngoài. Nhất Uy vẽ ngôn ngữ gì đó không giống ngôn ngữ của con người lắm, hình như nó là ký tự gì đấy. Sau cùng cậu rắc máu của mình lên phiến đá theo một vòng tròn.
Nhất Uy trở lại bên cạnh Triều Nghê, ôm lấy nó. Nó thì lo lắng sờ lên ngực của cậu, muốn xem vết thương vừa rồi của cậu có nghiêm trọng không. Nhất Uy cười nói:
“Vết thương đã lành lại rồi.”