“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô muốn làm gì thì làm, muốn nói cô có thai hay nói tôi là trai bao đều được.” Ninh Thư không thể nào nuốt trôi bộ dạng càn quấy này của An Noãn, nên đành nhượng bộ.
Đây là kiểu logic gì vậy, từ trước đến nay cô đâu có nợ An Noãn cái gì.
Kỳ thực thì bản chất của việc này chính là An Noãn dùng thân thể của cô ta để đổi lấy sự cưng chiều của Cung Lạc, nếu anh đã lên giường với tôi thì phải tốt với tôi, phải rất tốt với tôi.
Nói là tình yêu nhưng lại chỉ có một mình Cung Lạc trả giá, bởi vì nhân danh tình yêu nên sự trả giá này của hắn chính là hợp tình hợp lý.
An Noãn thấy dáng vẻ vô tình của của Ninh Thư thì lập tức lên án: “Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp ai lại máu lạnh như anh, nhà tư bản hút máu, tôi vốn không làm gì sai, hơn nữa tôi đã ký hợp đồng với công ty, nếu như anh đuổi việc tôi thì chính là vi phạm pháp luật, tôi muốn cho mọi người biết anh là kẻ chuyên bóc lột người lao động…”
Ninh Thư:…
Ninh Thư không biết Cung Lạc làm thế nào mà có thể nhịn được, nhưng cô thì không nhịn được, cũng thấy được sự lợi hại của cốt truyện, nó sẽ luôn để hai người dính vào nhau.
Ninh Thư đứng lên rồi đi đến trước mặt An Noãn, từ trên cao nhìn xuống thân thể đang run rẩy của cô ta.
Thật lòng mà nói thì khí thế của người đàn ông này rất mạnh mẽ, An Noãn không nhịn được mà lùi về sau, trong lòng cũng càng ngày càng sợ hãi người đàn ông đứng trước mặt này.
An Noãn cảm thấy khá ấm ức, cô ta cảm thấy tổng giám đốc của ngày hôm nay không giống với hôm qua, tổng giám đốc của ngày hôm nay trở nên vô cùng lạnh lùng.
Nhưng cô ta rất cần công việc này, trong nhà cô ta còn một đứa em trai đang đi học, hơn nữa cô ta cũng không muốn bị đôi trai gái chó má kia coi thường, không muốn để bọn họ nhìn thấy cô ta ngay cả công việc cũng không có.
Tình yêu và sự nghiệp đều không có.
An Noãn cảm thấy cuộc đời của mình thật đáng buồn, bây giờ cô ta chỉ muốn chăm chỉ làm việc, ai ngờ lại gặp phải một ông chủ như vậy, An Noãn cho rằng cô ta nên đi bái phật, bởi vì dạo này cô ta quá xui xẻo rồi.
“Cô thật sự muốn ở lại công ty?” Ninh Thư nhìn An Noãn rồi cười hỏi.
An Noãn nhìn thấy nụ cười này của Ninh Thư thì trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, nụ cười này giống như nụ cười của con sói già gian ác vậy, vô cùng ghê tởm.
An Noãn cố gắng ưỡn thẳng lưng, giọng hơi run rẩy: “Chỉ cần anh cho tôi ở lại công ty thì muốn tôi làm gì cũng được.”
Ninh Thư:…
Ninh Thư cảm thấy không có gì thú vị cả, biểu hiện này của An Noãn giống như cô không khác gì một tên ác ôn, đại háo sắc, muốn cô ta phải hiến thân cho mình vậy.
Ninh Thư tỏ vẻ bản thân không muốn lên giường với các em gái.
An Noãn thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không hề dao động thì trong lòng lại run lên, rồi vội vàng nói: “Nhưng tôi phải nói trước, anh không thể ép tôi bán rẻ thân thể của mình.”
Da mặt của Ninh Thư khẽ giật giật, rồi nói: “Nếu muốn ở lại công ty thì cô có thể làm nhân viên lao công, chờ đến lúc tâm tình của tôi tốt hơn thì tôi sẽ điều cô về vị trí thư ký.”
Lao… lao công?
Ý là muốn cô đi quét rác và dọn WC sao?
An Noãn trở nên ngây dại, nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Để tôi đi quét rác sao.”
Ninh Thư nói: “Không chỉ quét rác, mà cô cũng phải lau thật sạch các cánh cửa kính ở công ty, nước ở trong bồn cầu cũng phải sạch đến mức có thể uống được.”
An Noãn:…
An Noãn tức chết đi được, cô ta có thể nhận ra người đàn ông này cố ý làm khó cô ta, cô ta cũng không làm gì sai, sao hắn lại ghét cô ta như vậy.
Ninh Thư nghĩ kỹ rồi, cô không thể đuổi An Noãn, bởi vì cốt truyện sẽ lại đưa An Noãn trở về bên cô, nói không chừng sẽ là một thủ đoạn đáng sợ, ví dụ như bị trúng thuốc, cần phải cùng phụ nữ ấy ấy ấy thì mới có thể giải, mà đối tượng để ấy ấy ấy chắc chắn là An Noãn.
Nói chung là phải khiến cô lên giường với An Noãn, như vậy thì mới có thể “lâu ngày sinh tình”.
Thật sự là một thế giới bậy bạ.
“Nếu không muốn làm lao công thì có thể rời khỏi công ty.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Đúng là đồ xấu xa, An Noãn oán hận liếc mắt nhìn Ninh Thư: “Lao công thì lao công, tôi biết anh chán ghét tôi, muốn dùng cách này để đuổi tôi đi, nhưng tôi sẽ không để anh được như ý đâu.”
“Vậy được, mời cô ra ngoài, khi đi thì nhớ đóng cửa phòng lại, sau đó đến phòng lao công để điểm danh.” Ninh Thư ngồi trên ghế, cũng không thèm liếc mắt nhìn An Noãn một cái.
An Noãn hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn về phía Ninh Thư rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc, giống như là đang chịu đựng không để nước mắt rơi xuống, biểu cảm vô cùng quật cường.