– Cũng bởi vì chuyện này ta phải nghe theo nàng sao?
Nguyệt Dao hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
– Ngươi thật không đáp ứng?
Vân Phi Dương hắc hắc cười nói:
– Nếu như đáp ứng nàng gả cho ta, ta không nói hai lời, chắc chắn đáp ứng nàng!
Miêu Nghị ở phía sau y lập tức muốn xuất một thương đâm chết y. Trước đó y muốn mình làm tỷ phu y, hiện tại lại muốn làm muội phu mình, há đâu có lý như vậy!
Đối với loại người muốn cầu thân mình, hiển nhiên Nguyệt Dao đã gặp qua không ít. Thật sự là vì nhan sắc nàng quá đẹp, nam nhân ái mộ nàng nhiều không đếm xuể, nghiễm nhiên nàng có kinh nghiệm ứng đối, cũng không tức giận, tức giận với thứ người như Vân Phi Dương quả thật là tự tìm phiền não.
Nàng nhàn nhạt đáp:
– Muốn cưới ta ư, không thành vấn đề! Nhưng ngươi phải lấy ra tư cách cưới ta!
Thật sự có cơ hội ôm mỹ nữ tuyệt sắc này về nhà ư… Vân Phi Dương đứng bật dậy, đôi mắt rực sáng, vốn y cũng chỉ muốn chiếm phần hơn về miệng lưỡi, cũng không hề có ý vọng tưởng nhan sắc của nàng, bởi vì biết là chuyện này không thể nào. Mục Phàm Quân và Vân Ngạo Thiên là người cùng bối phận, làm sao Mục Phàm Quân có thể gả đệ tử của mình cho cháu nội Vân Ngạo Thiên, đây chẳng phải là tự nhiên hạ thấp một bậc sao?!
Nhưng hiện tại nghe Nguyệt Dao nói như vậy cũng gấp giọng hỏi:
– Nguyệt Dao nàng nói đi, tư cách gì?
Nữ nhân xinh đẹp như vậy nam nhân nào mà không thích.
Nguyệt Dao nhàn nhạt hỏi:
– Ngươi cảm thấy hạng người bình thường có thể xứng với ta sao?
Vân Phi Dương nhất thời trừng mắt một cái:
– Dĩ nhiên không xứng, tên nào cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không cần chờ đến ta động thủ, cũng có một đống người giết chết kẻ đó!
Nguyệt Dao hết sức bình thản nói:
– Người mà ta sẽ gả cho tự nhiên không thể là người bình thường. Vân Phi Dương, nếu như ngươi có thể đánh bại Vân Ngạo Thiên, giẫm Vân Ngạo Thiên ở dưới chân, trở thành ma đạo chí tôn, ta cũng có thể cân nhắc gả cho ngươi.
– Ta…
Vân Phi Dương dưới tình thế cấp bách thiếu chút nữa lập tức đáp ứng, thình lình ngưng bặt, suýt cắn phải đầu lưỡi của mình, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao liếc mắt nhìn y, nói tiếp:
– Ta đã nói ra điều kiện, nếu sau này ngươi còn nói những lời đòi cưới ta này, ta coi như ngươi muốn đánh bại Vân Ngạo Thiên, nơi này có không ít người làm chứng.
Vân Phi Dương vội vàng quay đầu lại nhìn đám tùy tùng sau lưng, trợn mắt cảnh cáo. Nếu lời đánh bại Vân Ngạo Thiên truyền đi, chắc chắn y sẽ bị đánh cho tàn phế.
Vân Phi Dương có thể nói rùng mình một trận, đặt mông ngồi xuống, tức giận nói:
– Nguyệt Dao, nàng dám đùa bỡn ta, ta sẽ không đáp ứng, ra ngoài ta sẽ cho tu sĩ Ma Quốc đại khai sát giới!
Không đáp ứng? Nguyệt Dao hừ lạnh nói:
– Ngươi không đáp ứng cũng không sao, dù sao nhất định những nhà khác sẽ đáp ứng, đến lúc đó năm nhà chúng ta sẽ liên thủ giết cho tu sĩ Ma Quốc ngươi không còn một mống hãy nói, cũng tranh thủ thêm một chút sinh cơ cho tu sĩ năm nước chúng ta. Dĩ nhiên cũng sẽ không giết sạch, ít nhiều gì cũng nể mặt Đại Ma Thiên một chút, thả cho một mình Vân Phi Dương ngươi còn sống trở về là được.
Vân Phi Dương cơ mặt giật giật, trong lòng y hiểu rõ ràng, nhất định những nhà khác sẽ đáp ứng chủ ý của Nguyệt Dao, nếu như mình không đáp ứng, những nhà khác thật sự có khả năng liên thủ đánh bên mình, xem ra mình không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm nhan sắc khuynh thành của Nguyệt Dao, nhìn chằm chằm ngôn hành cử chỉ dõng dạc đường hoàng của lão Tam, trong lòng cảm thán.
—————