Lòng bàn tay từ từ thít chặt lại, Đế Nguyên Quân cắn răng đánh ra một quyền mang theo một lượng khí xoay chuyển chạy dọc theo cánh tay đánh lên kim quang hộ thể ở bên ngoài.
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên, quyền kình mạnh bạo trực tiếp đánh lên và khiến kim quang hộ thể ở bên ngoài bỗng hiện lên một vết nứt.
Tiếp tục phát lực, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi quát lớn một tiếng. Sau đó, hắn bộc phát toàn bộ thực lực tiếp tục đánh tới khiến Lâm Tuyết Nhi bị đánh bay ra xa gần mười trượng.
Tưởng chừng một quyền vừa rồi có thể gây ra được một chút thương tích nhưng Đế Nguyên Quân không ngờ được là trên bề mặt kim quang hộ thẻ chỉ có một vết nứt lớn mà thôi. Còn Lâm Tuyết Nhi thì không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả.
Thở dài một hơi, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên chùng xuống và hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi mà trong lòng nổi lên sóng lớn.
“Muốn phá vỡ kim quang hộ thể quả thật rất khó? Nhưng trên thế gian này không có gì có thể tồn tại mãi được? Ta không tin ngươi có thể duy trì nó lâu hơn được nữa?”
“Lại đến?”
Giẫm mạnh chân xông lên, Đế Nguyên Quân giống như hòa mình với thanh trường thương. Vung mạnh tay một cái, Đế Nguyên Quân liên tiếp đánh ra hơn hai mươi dạo công kích lao thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi từ bốn phương tám hướng nhắm tìm cách phá vỡ kim quang hộ thể.
“Hai mươi đạo không đủ vậy thì năm mươi, một trăm?”
Đế Nguyên Quân vừa tung chiêu vừa quát lớn.
“Phá?”
Trải qua gần hai trăm chiêu thì trên bề mặt kim quang hộ thể dần hiện lên những vết nứt nhỏ và đang không ngừng lan ra xung quanh. Duy trì thêm được một lúc, kim quang hộ thể đột nhiên ánh lên một đạo tinh quang sáng chói rồi thình lình bộc phát một tiếng nổ lớn cùng với đó là một đợt sóng xung kích quét ra xung quanh và đánh bay Đế Nguyên Quân ra xa.
Gồng mình đứng dậy, Đế Nguyên Quân đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi đưa mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi thì trông thấy tình trạng của cô không được đúng cho lắm.
Mất đi kim quang hộ thể, cơ thể Lâm Tuyết Nhi đột nhiên run lên từng cơn và trông sắc mặt cô lúc này nhìn khó coi vô cùng.
Bỗng, Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên ôm đầu rồi khụy hai chân xuống và khí tức ở trên người đang dần giảm xuống một cách nhanh chóng. Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân lo lắng lao nhanh về phía cô rồi dìu cô ngồi xuống.
“Tranh thủ nghỉ ngơi một chút?”
Ánh mắt mệt mỏi nhìn Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Truyền thừa Thánh Hoàng đúng là rất mạnh nhưng ta vẫn chưa thể nào kiểm soát hết được? Nếu như có thêm thời gian thì ta đã có thể sử dụng kim quang tốt hơn rồi?”
Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Chuyện gì cũng nên từ từ, ngươi không cần phải gượng ép bản thân làm gì?”
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi nuốt xuống một viên đan dược hồi phục.
“Ta biết?”
Bất chợt, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên nặng nề, hỏi.
“Nguyên Quân? Ngươi vẫn chưa tung ra toàn lực đúng không?”
Đế Nguyên Quân gật đầu, miễn cưỡng đáp.
“Cho dù ta có dùng hết toàn lực thì cũng không thể đánh thắng được? Ngươi hiện tại chưa kiểm soát được truyền thừa mà đã có thể bộc phát được như vậy là đã vượt ngoài sức tưởng tượng của ta chứ đừng nói đến việc ngươi hoàn toàn nắm giữ?”
“Và ta cũng biết ngươi ban đầu vẫn chưa tung ra toàn lực chứ không ta đã bị đánh bại ngay tại thời điểm đó rồi? Qua trận chiến này ta nhận thấy rõ việc ngươi chỉ đang thể hiện cho ta thấy uy năng của truyền thừa Thánh Hoàng đúng không?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười, ánh mắt cô thâm thúy nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn nói điều gì đó.
“Đúng là không thể qua mắt ngươi được?”
Qua ngày hôm sau, cả hai người sau khi hồi phục lại hoàn toàn thì tiếp tục đi đến căn phòng tiếp theo. Tại đây, cả hai người nhìn tiếp tục nhìn thấy một đoạn ký ức khác hiện lên ở trước mắt và cùng với đó là một thanh âm văng vẳng ở trong đầu.
Tuy không nghe thấy rõ nhưng cả hai đều đoán được giọng nói đó đang muốn nói gì đó với hai người.
Đi đến căn phòng lớn tiếp theo, cả hai người không còn nhìn thấy đoạn ký ức hiện lên nữa và thanh âm ở trong đầu cũng đã biến mất. Trước mắt họ, một căn phòng vô cùng rộng lớn và trông nó giống như là một vùng chiến trường với ở trung tâm căn phòng là một lôi đài lớn.
Ở trên lôi đài, một bóng người hư ảo dần hiện lên khiến cả hai bị giật mình.
Liếc mắt nhìn lên lôi đài, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Đây có lẽ là một loại khảo nghiệm nào đó chăng?”