Bàn thứ nhất ngồi chính là đám người Hiền phi, lập tức có một vị nương nương khó xử nói: “Lúc ấy đang cùng tỷ muội bên người nói chuyện phiếm, nào chú ý có ai rời khỏi chỗ ngồi?”
Úc Cẩn cười cười: “Cái này dễ thôi, nương nương chỉ cần hồi tưởng xem lúc ấy trái phải có ai rời đi hay không là được rồi.”
Mọi người bừng tỉnh.
Biện pháp này xác thật rất tốt.
Trường hợp náo nhiệt lực chú ý dễ dàng bị phân tán, hiếm khi có ai sẽ thời khắc lưu ý động tĩnh của người cùng bàn, nhưng nếu chỉ là nhớ lại người bên trái bên phải mình đang làm gì thì dễ dàng hơn nhiều.
Biện pháp này còn có một chỗ tốt, bởi vì mọi người là ngồi vây quanh, như vậy mỗi người đã là người bên trái của bên phải, lại là người bên phải của bên trái, có thể bị hai người lưu ý đến, cứ như vậy mặc dù có một người không lưu ý cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Có Cảnh Minh Đế ở đây, mười mấy vị phi tần vô luận trong lòng không muốn như thế nào, thì vẫn phải phối hợp Úc Cẩn nhớ lại.
Đến phiên Hiền phi mở miệng, bà nhìn Úc Cẩn một cái thật sâu, thần sắc thong dong nói: “Lúc ấy hai người trái phải đang làm gì bổn cung không biết, bởi vì khi đó bổn cung đi ra ngoài.”
Biểu tình của mọi người tức khắc vi diệu hẳn.
Thật không nghĩ tới, người thứ nhất xác định khi đó rời khỏi chỗ ngồi lại là mẫu phi của Yến Vương, mà Hiền phi hiển nhiên biết dùng biện pháp của Yến Vương là tránh không khỏi, trực tiếp thừa nhận.
Sắc mặt Úc Cẩn không có nửa điểm biến hóa, nhàn nhạt hỏi: “Nương nương lúc ấy đi đâu?”
“Bổn cung đi thay quần áo.”
Trường hợp này, thay quần áo là cách nói uyển chuyển, kỳ thật chính là đi ngoài.
Úc Cẩn hỏi lại: “Vừa mới khai yến không lâu, nương nương vì sao đã muốn thay quần áo?”
Hắn vừa hỏi lời này, sắc mặt mọi người lập tức trở nên cổ quái, trao đổi ánh mắt với nhau.
Yến Vương thật đúng là ngay thẳng nha, với mẫu phi mà cũng hùng hổ doạ người, không lưu tình như thế.
Có ít người thì lại nghĩ: Theo như cái này thì, Yến Vương cùng Hiền phi quan hệ bất hòa, là sự thật.
Trước mắt bao người bị nhi tử hỏi như thế, Hiền phi cảm thấy khó xử.
Súc sinh này còn có mặt mũi hỏi!
Bà vì sao lại đi ngoài? Còn không phải bị nghiệt súc này làm tức.
Bà mắt lạnh nhìn hai vợ chồng này càng nhìn càng nổi giận, cố tình không thể lộ ra chút nào, chỉ có thể không ngừng uống trà kiềm chế lửa giận, sau khi uống vào một bụng trà thì bụng phát trướng, đương nhiên là muốn đi ngoài.
“Thân thể có chút không khoẻ.” Hiền phi sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí không mang theo nửa điểm lửa giận, “ Cung tì của bổn cung cùng với nội thị hầu hạ chỗ thay quần áo có thể làm chứng.”
Lời Hiền phi nói rất nhanh được chứng thực.
“Yến Vương còn gì muốn hỏi không?” Hiền phi nhàn nhạt hỏi.
Úc Cẩn cười lộ ra một hàm răng trắng: “ Không có. Nhi tử hỏi cặn kẽ, cũng là không muốn để cho người khác hiểu lầm nương nương, tin tưởng nương nương sẽ không trách con đâu nhỉ?”
Còn không đợi Hiền phi nói chuyện, Cảnh Minh Đế liền nói: “Lão Thất, ngươi tiếp tục hỏi đi, mẫu phi ngươi là người hiểu lý lẽ, sao lại trách ngươi được?”
Hiền phi cười cười, phụ họa Cảnh Minh Đế nói: “ Phụ hoàng ngươi nói rất đúng, bổn cung đương nhiên sẽ không trách ngươi.”
“Vậy là tốt rồi.” Úc Cẩn không nóng không lạnh đáp trả một tiếng, bắt đầu hỏi bàn tiếp theo.
Bàn thứ hai là bàn của Vinh Dương trưởng công chúa và các hoàng thân quốc thích có bối phận ngang hàng Cảnh Minh Đế, sau khi yến hội bắt đầu, Thôi Minh Nguyệt đi theo bên người Vinh Dương trưởng công chúa đã đến vị trí của mình.
Một bàn này cũng có một người rời ghế trước khi chuyện xảy ra, đó là Vinh Dương trưởng công chúa.
Thấy mọi người nhìn qua, Vinh Dương trưởng công chúa nhướng nhướng mày, hơi có vẻ không kiên nhẫn nói: “Ta lúc ấy đang kính rượu hoàng huynh.”
Cảnh Minh Đế gật đầu: “Không sai, Vinh Dương khi đó đang kính rượu trẫm cùng Hoàng Hậu.”
Sở dĩ không nói trước, là bởi vì ông biết chỉ có dẫn đầu phối hợp lão Thất, những hoàng thân quốc thích kia mới có thể thành thật.
Vinh Dương trưởng công chúa tẩy thoát hiềm nghi, liếc xéo Úc Cẩn một cái.
Úc Cẩn coi như không thấy, tiếp tục đề ra nghi vấn với bàn tiếp theo.
Không mất thời gian bao lâu tám bàn nữ khách đều đã hỏi qua, lại hỏi ra mấy người rời bàn khi đó, song đều có người có thể chứng thực khi đó đang làm những gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, điều tra dường như lâm vào cục diện bế tắc.
Vinh Dương trưởng công chúa không nóng không lạnh nói: “Hoàng huynh, thần muội thấy biện pháp này của Yến Vương không thể thực hiện được nha, hỏi nhiều người như vậy hưng sư động chúng một phen, lại không tra ra nguyên cớ.”
Lại có một vị Lão Vương gia mở miệng: “Yến Vương rốt cuộc còn trẻ. Hoàng Thượng, vẫn là lệnh Tam Pháp Ti phối hợp với Tông Nhân Phủ tra rõ đi.”
Cảnh Minh Đế bình tĩnh nhìn Úc Cẩn, ngữ điệu thong thả: “Lão Thất, ngươi còn có ý tưởng gì?”
Úc Cẩn cười cười: “Phụ hoàng, kỳ thật còn có một nhóm người chưa bị tra đến.”