“Vì sao? “”
“Ngài ấy là Tổng thống do dân chọn, là lãnh đạo được người dân kính mến nhất trong lịch sử, nếu từ trước đến nay ngài ấy có hành động gì không chứng tỏ được điều này thì người dân đã không giao trọng trách này cho ngài ấy. “”
“Ồ, nói cứ y như thật vậy. “”
Tổng thống im lặng một lúc cuối cùng trên mặt lộ ra một chút châm biếm.
“Đương nhiên ta không biết diễn trò. “” Ông ta nói rất chậm, nhưng tràn đầy cứng rắn: “Ta có khả năng nắm giữ sinh mạng của hàng tỉ người, ta giỏi việc chinh phục thế giới. “”
“Ngài làm được ư? “” Cố Thanh Sơn tựa người vào ghế sofa rồi hỏi.
Tổng thống tự tin nói: “Vừa rồi lúc nói chuyện trước truyền thông cả nước, ta đã vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của Cửu Phủ rồi. “”
“Ta là Tổng thống Liên Bang, sự lên án của ta, chắc chắn sẽ dấy lên nỗi tức giận của dân chúng. “”
“Ta đã nắm được quân đội Liên Bang trong tay, họ nguyện trung thành với ta. “”
“Khi Nữ Thần Công Chính bị tê liệt, quân đội đang giao chiến với Cửu Phủ rồi. “”
“Người dân cũng khởi nghĩa, phối hợp với quân đội. “”
Tổng thống lạnh lùng nói: “Từ hôm nay Liên Bang Tự Do sẽ rơi vào tình cảnh nội chiến, ta sẽ trở lại Phục Hi, gây thêm áp lực. “”
“Ngài đã nghĩ ra cách đối phó với Cửu phủ rồi ư? “” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bọn họ không thể chống lại được sức mạnh trước mắt, cũng chỉ là một đám cặn bã mà thôi, ngay cả quái vật vũ trụ, đối diện với sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là một đám cặn bã. “”
Tổng thống đang nói, thì quang não trên người bỗng sáng lên.
Ông ta cầm lấy quang não nhìn thoáng qua, khẽ cau mày.
“Sao lại thế này? “” Ông ta hỏi.
Trong tích tắc, quang não liên tiếp phát ra những tiếng chói tai.
Có thể nghe được loáng thoáng tiếng nổ mãnh liệt, và tiếng gầm rú không ngừng vang lên, còn có người liên tục gào thét điều gì đó.
Tổng thống nghe xong tắt quang não đi.
Sương lạnh che phủ khắp mặt ông ta.
“Tín hiệu truyền hình trực tiếp, là cậu động tay vào ư? “” Ông ta gần như gầm lên.
“Không sai, khi tôi phát hiện ra điều bất thường, cũng đã báo cho Nữ Thần Công Chính, để cô ấy làm như vậy. “”
“Tôi là người duy nhất xem. “” Cố Thanh Sơn đung đưa ngón tay trỏ nói: “Kỹ thuật diễn xuất của ngài còn non lắm cần luyện tập nhiều, nếu như không muốn tự mình bêu xấu trước mặt nhiều người. “”
“Nữ Thần Công Chính… “”
“Cô ấy hoàn toàn bình thường, nhưng mà cũng bị hoảng sợ. “”
“Nói như vậy, màn diễn thuyết trước truyền thông cũng không phát sóng trước mặt nhân dân cả nước ư? “”
“Thật sự xin lỗi, đúng là như vậy. “” Cố Thanh Sơn nói.
Tổng thống không được tự nhiên xoay vặn cổ.
Đây có lẽ là hành động không khống chế nhất của ông ta.
“Vẫn câu hỏi trước, xin hãy nói cho tôi biết, ngài Tổng thống thật còn sống hay không? “” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Để ta nhớ lại xem ta đã giết ai nhỉ? Thật ngại quá, ta đã giết vài người nhân bản, có lẽ người thật cũng trong số đó. “” Tổng thống cười ác độc nói.
Cố Thanh Sơn thả lỏng trái tim, hóa ra thật sự như thế.
Bỗng nhiên hắn nói: “Tôi đi được rồi. “”
Rầm.
Toàn bộ phủ Tổng thống bị chia làm hai, đổ ầm xuống hai bên.
Hai bóng dáng nhảy lên trời cao.
Cố Thanh Sơn hóa thành vầng sáng lấp lánh, bay về phương xa.
Hoàng đế theo sát phía sau, dùng toàn lực đuổi theo.
Hai người bay chỉ mới mấy phút đồng hồ, đã cách xa phủ Tổng thống.
Cố Thanh Sơn bỗng ngừng lại.
Hoàng đế thấy thế từ từ bay tới gần, lơ lửng giữa không trung.
“Sao không chạy nữa? “” Khóe miệng ông ta kéo lên thành một nụ cười châm chọc.
“Khoảng cách thế này là được rồi. “” Cố Thanh Sơn khẽ nói.
“Cậu có ý gì? “” Hoàng đế giận tái mặt.
“Bí mật. “” Cố Thanh Sơn nói.
Hoàng đế nhìn hắn, chỉ cảm thấy cả đời này ông ta chưa từng tức giận đến thế.
Bỗng nhiên, không khí quanh người ông ta không ngừng phát ra tiếng nứt.
Đây là do không khí tiếp xúc với hơi thở của ông ta, sau đó nổ tung, phát ra tiếng vang.
Ngũ hành hệ thổ, giai đoạn thứ năm, vạn vật sụp đổ.
Tất cả mọi vật ở trước mặt Hoàng đế bệ hạ đều phải nhận lấy lực nghiền nát hủy diệt thuần túy nhất.