Lại có một thanh huyền cầm, không người nào tự bắn, ma âm trận trận, sát phạt thần hồn!
Quả đấm của hắn tựa hồ là pháp bảo cường đại nhất, một quyền trào ra, cho dù là cốt chùy của Kim Ngưu Khâu Sơn nện xuống cũng bị đánh đến cao cao bắn lên, chỉ có cường giả như Đông Vương Thư mới có thể chống lại được.
Hắn giống như một pho tượng Sát Thần, nơi đi qua, huyết quang văng khắp nơi, phần còn lại của chân tay đã bị cụt cụt bay múa đầy trời!
– Ngươi là người Khương thị Thần Tộc?
Đột nhiên Giang Nam nắm cổ một người, sinh sôi cầm lên, cau mày nói:
– Ta cùng với Nhu công chúa tình bạn cố tri, từng được nàng cùng Khương Thần Thông chiếu cố, liền thả ngươi một con đường sống.
Hắn mới vừa đem Khương thị tộc nhân kia bỏ ra, chỉ thấy tên Khương thị tộc nhân kia cao giọng quát lên:
– Tiểu tử này không dám giết người Thái Công phủ ta, mọi người cùng nhau tiến lên, giết hắn đoạt máu…
Thình thịch!
Giang Nam một quyền đem đầu của hắn nổ nát, xương cốt nghiền nát như mủi tên loạn xạ, thản nhiên nói:
– Không tán thưởng, ta được Nhu công chúa cùng Khương Thần Thông chiếu cố, cũng không được qua ân huệ của ngươi!
Hắn giết đỏ cả mắt, ngay cả người Khương thị Thần Tộc cũng giết không tha!
Đám người Diêm Phù ngơ ngác nhìn một màn này, trong chiến trường Giang Nam thủ đoạn chồng chất, hiện ra Ma Thần Chân Thân, Kim Thân ba mặt tám cánh tay, đại khai đại hợp, quả thực chính là một cối xay thịt, đem Ma Tộc vọt tới rối rít cắn nát, chỉ có số ít mấy người, tồn tại mạnh như Kim Ngưu Khâu Sơn cùng Đan Thanh Thụ, mới có thể uy hiếp được hắn!
Ngắn ngủn chốc lát công phu, liền có hơn bốn mươi người táng thân ở trong tay của hắn, hơn nữa còn có nhiều người không ngừng chết ở trong tay của hắn.
Những cường giả này khí huyết tràn đầy kinh khủng, khí huyết mỗi người là gấp mười vạn lần người bình thường, máu chảy thành sông, cùng tro bụi trên mặt đất xen lẫn ở chung một chỗ, giống như huyết trì.
Người bị giết quá nhiều, cho dù là Khương thị Thần Tộc hướng hắn xuất thủ, cũng giết không tha!
Phốc xuy!
Mọi người chân dẫm trên mặt đất, máu tươi hòa với tro bụi đạt hơn mười trượng, hóa thành ao đầm huyết sắc, một cước đạp xuống, liền vùi lấp đi vào thật sâu.
Bắc Hành Tuyết từ đàng xa ló đầu ra, thấy Giang Nam đại khai sát giới, cũng không khỏi rùng mình một cái, nhỏ giọng thầm nói:
– Tiểu tử này làm sao mạnh như vậy rồi? Hắn khắp cả người kim quang, nhất định là dung hợp Minh Vương thần huyết, nhìn dáng dấp hắn chỉ sợ ngay cả sư huynh Dương La của hắn cũng giết chết, đem thần huyết của Dương La làm của riêng, nếu không Minh Vương thần huyết trong cơ thể sẽ không nồng nặc như thế. Người này, ngay cả sư huynh cũng giết, cũng là nhân vật hung ác….
Đột nhiên, nàng liếc nhìn đỉnh núi nơi xa, thấy có một nam tử thanh tú đứng ở nơi đó, xa xa hướng chiến trường xem ra, chính là Dương La, không khỏi ngẩn ra:
– Dương La lại không có bị Giang Nam giết chết, chẳng lẽ là hắn chủ động đem Minh Vương thần huyết mà mình thu hoạch giao cho Giang Nam? Dương La này cũng là nhân vật hung ác, hắn bắt được thần huyết có khoảng hơn sáu mươi bình, lại có thể dễ dàng liền bỏ qua.
Bắc Hành Tuyết không khỏi đối với Dương La có mấy phần bội phục, hơn sáu mươi bình thần huyết, đủ có thể làm cho Dương La nhất cử trở thành đệ nhất cường giả trong Thần Ma kết giới, quét ngang hết thảy, nhưng người này lại còn nói bỏ qua liền bỏ qua, khí phách to đến kinh người.
– Chẳng lẽ Dương La cũng phát giác trong Minh Vương thần huyết có cổ quái, cho nên mới đem thần huyết giao cho Giang Nam?
Bắc Hành Tuyết nháy mắt mấy cái, nàng cũng là người âm mưu quỷ kế, thầm nghĩ:
– Dương La cũng là nhân vật hung ác, biết trong Thần Huyết có cổ quái, cho nên để cho sư đệ hắn độc chiếm thần huyết, muốn xui xẻo cũng là Giang Nam xui xẻo….
Các cường giả tám đại Thần Tộc, cường giả đứng đầu ví dụ như Khương Thiếu Thư, mặc dù không bằng Đan Thanh Thụ cùng Đông Vương Thư, nhưng mà thua kém không nhiều lắm, cộng thêm cường giả tộc khác như Hán Phong, Câu Sơn, cho dù là những người này liên thủ vây công, cũng ngăn cản không được Giang Nam.