“Mạc tướng tuân lệnh!”
Lý Tự Nghiệp vội vàng giao phó một quan văn thư bên cạnh đi phác thảo quân lệnh, bản thân hắn lại không rời đi, hắn có một chút chuyện còn muốn nói với Lý Khánh An.
Lúc này quân y đã rửa sạch vết thương cho Lý Khánh An. cuối cùng đắp thuốc lên. trịnh trọng căn dặn hắn nói: “Đại tướng quân thương thế khá nặng, thương đến gân cốt. trong ba tháng không thể dùng sức, trong vòng một năm không thể dùng cung, nếu không đại tướng quân cả đời cũng không thể dùng cung nữa.”
Lý Khánh An chỉ cảm thấy vai trái đau buốt khó chịu đựng, sau khi đắp thuốc, lập tức cảm thấy mát dịu hãn. hắn khẽ thở phào một cái. cười nói với Lý Tự Nghiệp: “Nói ra ta vẫn là may mắn. Bạch Hiếu Đức đứt luôn cả ruột. ít nhất phải nằm nửa năm.”
Lý Tự Nghiệp thở dài nói: “Đại tướng quân thân gánh trọng trách An Tây, không nên mạo hiểm đích thân xách tên xông trận giết địch, nếu có chút gì không hay xảy ra. An Tây nguy ngập a!”
“Ta nếu không ra trận giết địch, tướng sĩ làm sao chịu ra sức bán mạng, hai vạn năm mươi ngàn người chọi năm vạn người, đôi bên đều là quân tinh nhuệ, ta cũng chỉ có thể liều mình một phen, nếu không quân Đại Thực ắt sẽ rút đi.”
“Đại tướng quân nóng ruột đến vậy sao?”
Lý Khánh An gật đầu: “Trận chiến này có ý nghĩa phi phàm đối với ta. nếu không thể tiêu diệt toàn bộ quân Đại Thực, đề họ chạy trốn, vậy trong vòng ba năm. Hà Trung đừng hòng yên ôn được. Mansur tuyệt sẽ không cam tâm từ bỏ dễ dàng như vậy, nhưng tiêu diệt toàn bộ mười vạn quân, có lẽ đòn đả kích về quân sự vẫn chưa thể xem là hủy diệt, nhưng sự đả kích đối với tâm lý của Mansur lại là khó mà đoán chừng được, ta có lòng tin. ít nhất trong vòng năm năm. người A Rập sẽ không nghĩ đến việc khuếch trương phía đông nữa. vậy thì ta có thời gian quay đầu chiếu cố phía đông rồi.”
Trên thực tế tính cấp thiết đối với trận chiến này của Lý Khánh An vượt xa so với Mansur, bây giờ đã là năm Thiên Bảo mười ba. trên lịch sử năm Thiên Bảo mười bốn bùng nổ mối loạn An sử. cho dù lịch sử đã bị hắn làm xáo trộn, nhưng căn nguyên dẫn đến mối loạn An sử, hắn lại không thể thay đổi. trên một mức độ rất lớn. mối loạn An sử cũng là các loại mâu thuẫn xã hội sắc nhọn đến mức sắp bức phá giới hạn mới gây ra. vì vậy năm Thiên Bảo thử mười bốn cũng sẽ là điểm tới hạn của các nguy cơ xã hội bùng nổ, vì vậy ánh nhìn và tinh lực của hắn đều phải lập tức đặt về phía quốc nội.
Vì điều này, hắn cần phải cùng Mansur đạt được một phần hiệp nghị đình chiến.
Trải qua giai đoạn bàn bạn tiền kỳ mấy lần. song phương rốt cuộc đã xác định, sẽ ký kết hiệp nghị đình chiến trên mặt băng của sông Amul, thời gian là giữa trưa ba ngày sau.
Thời gian rất nhanh bèn đi tới ngày này, sáng sớm. thời tiết vẫn rét lạnh, trên mặt băng của sông Amuỉ phủ lên một lớp sương trắng mong mỏng, sông Amul thường vào thượng tuần tháng hai bắt đầu tan băng. bây giờ vẫn là ngày cuối cùng của trung tuần tháng giêng, trên mặt sông vẫn đóng một lớp băng thật dày.
Khi ánh dương đầu xuân ấm áp chiếu trên mặt băng. ở giữa lòng sông Amul đã xuất hiện một túp lều trắng to lớn. song phương mỗi bên ra một trăm người tham dự bố trí phương tiện bên trong lều. thật ra bố trí rất đơn giản, trên mặt băng phủ ba lớp thảm dày, ở giữa đặt một chiếc bàn thật dài, văn bản đình chiến do song phương cùng đồng ý, dùng ba loại văn tự tiếng Ả Rập, tiếng Hán và tiếng Đột Quyết viết ra.
Nội dung cũng không nhiều, song phương đều là vô điều kiện đồng ý ngừng chiến, bắt đầu từ ngày ký tên. trong vòng năm năm song phương không được tái chiến, vương triều Abbsid thừa nhận khu vực Hà Trung và Thổ Hỏa La thuộc về phạm vi thế lực của vương triều Đường.
Hơn nữa xuất phát từ việc quân Đường đã ký hiệp ước quân sự với Bỵzantium. vậy thì quân Đường có nghĩa vụ sửa lại hiệp ước với người La Mã. trong vòng năm năm. chỉ cần vương triều Abbsid tuân thủ điều ước đình chiến, hơn nữa quân đội của vương triều Abbsid không chủ động phát động tiến công quân sự với Byzantium. thì quân Đường sẽ không tham dự hành động quân sự của Bỵzantium đối với A Rập.
Đồng thời đôi bên còn ký kết bản ghi nhớ thông cảm về Khwarezm. Khwarezm sẽ một phân thành hai, Áo giáo đồ và giáo đồ Muslim sẽ ở phía tây sông Amul và vùng châu thồ biển Aral tự kiến lập nước riêng, vương triều Đường và vương triều Abbsid đều sẽ không can thiệp nội chính của hai nước Khwarezm này, cũng không được xuất binh can dự chiến tranh giữa họ.
Cách dùng từ của đôi bên vô cùng cẩn trọng, hơn nữa mỗi bên đều có thỏa hiệp riêng, ví dụ như sông Amul làm tuyến ngừng chiến, chứ không phải là biên giới, vương triều Abbsid chỉ thừa nhận Hà Trung là phạm vi thế lực của vương triều Đường, mà không phải là lãnh thổ; lại ví dụ như. quân đội của vương triều Abbsid nếu như chủ động phát động tiến công quân sự với Byzantium, vậy thì quân Đường sẽ phải thực hiện tuân thủ hiệp ước quân sự với Bỵzantium. đây chính là vì ngăn chặn người A Rập lợi dụng hiệp nghị ngừng chiến phá vỡ hiệp ước quân sự giữa triều Đường và Byzantium.
về vấn đề liên quan tới Byzantium. đôi bên đặc biệt dùng tiếng La Mã viết ra, ngoài ra đôi bên còn hẹn ước, toàn diện mở cửa mậu dịch, cố vũ thương nhân đến mậu dịch giữa hai nước, các loại thuế và tiền tệ thì chiếu theo điều khoán trước trận chiến Đát La Tư mà chấp hành.
Vào giữa trưa, thời gian đôi bên hẹn ước đã tới, theo hẹn ước, đôi bên sẽ ở cùng một thời gian tiến vào đại trướng ở giữa lòng hồ, mỗi người chỉ có thể mang theo một phó tướng, hai quan văn và ba trăm thị vệ, hơn nữa song phương mỗi bên phái người đi giám sát đốc thúc đối phương, các chi tiết đều phải suy nghĩ thấu đáo đến không nhiễu một giọt nước nào.
Phó tướng mà Mansur mang theo là tổng đốc Ziyad của Khurasan, trên bề mật mà nói. quan hệ của hai người tương đối dung hòa. Ziyad cũng là tuân theo răm rắp, nhưng chinh lại là sự tuân theo răm rắp của Ziyad đã bộc lộ tâm thuật bất chính của hắn. tạm thời vẫn không thể dùng từ ‘dã tâm’ này.
Nếu như là tuân theo răm rắp, vậy thì Mansur mệnh hắn phối hợp Haman, thì hắn phải lập tức xuất binh sông Amul mới đúng. nhưng trên thực tế, Ziyad rất trễ vẫn không chịu xuất binh, điều này đã mâu thuẫn với sự tuân theo răm rắp của hắn.
Điểm này, Mansur trong lòng biết rất rõ, hắn hiện tại cũng không thể làm gì được Ziyad. tướng lĩnh chủ yếu của quân Khurasan đều là do Ziyad một tay đề bạt, hơn nữa là lợi dụng cơ hội Mansur mệnh hắn thủ tiêu bộ hạ của Abu Muslim mà có được.
Nếu như hắn giết đi Ziyad. một khi quân Khurasan bất ngờ làm phản, không chỉ hắn Mansur sinh mạng phải lo âu. quân Đường cũng sẽ thừa cơ mà vào, hậu quả thật không thể tưởng tượng, lúc này, Mansur không muốn phát sinh thêm dây rễ khác nữa.
“Ziyad tướng quân, chúng ta đi qua đó đi!” Mansur cười nhạt nói.
Ziyad cung kính thi lễ: “Bệ hạ mời đi trước!”
vẻ mặt của hắn vô cùng thành khẩn, chẳng có gì khác biệt so với lúc một tháng trước khi gặp được Mansur, nhưng trong lòng của hắn lại có sự thay đổi rồi, cho dù Mansur đã đè nén tin tức của chiến dịch Khwarezm, nhưng Ziyad vẫn là nhận được một chút tin tức, Haman đã tử trận, đầu của hắn bị Lý Khánh An đưa tới, sự từ trận của chủ soái cũng đồng nghĩa với việc quân chủ lực ở chiến tuyến phía bắc đã toàn quân bị diệt, Ziyad tin tưởng sự phán đoán của mình, nếu không Mansur tuyệt sẽ không cùng quân Đường ký điều ước đình chiến năm năm này.
Trên thực tế Ziyad đã sớm biết được Lý Khánh An không hề ở bờ đối diện sông Amul nhưng hắn không nói với Mansur, như vậy bây giờ Lý Khánh An đem đầu người của Haman đưa tới, thì chứng tỏ chiến dịch Khwarezm là do Lý Khánh An đích thân đi đánh trận.
Ziyad từ đủ mọi dấu vết bèn phán đoán được tình thế, trong lòng hắn âm thầm vui mừng, mười vạn đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn, vậy thì quân Khurasan của mình đã trở thành đệ nhất quân đội của đế quốc. Mansur ở một số sự việc nào đó thì phải nhượng bộ với hắn rồi.
Ziyad không hề kỳ vọng mình có thể trở thành Khalifah. nhưng hắn hi vọng mình có thể trở thành quốc vương Khurasan. có đủ quyền tự trị.
Hắn vừa đi cùng Mansur về hướng đại trướng, trong lòng lại âm thầm toan tính làm sao thực hiện ước mơ quốc vương của hắn.
“Ziyad tướng quân, lần ký hiệp ước này ta rất nghiêm túc. ta quả thật định trong vòng năm năm không suy nghĩ đến việc phương đông nữa. chuẩn bị tập trung tinh lực đối phó với Tây Ban Nha, không biết Ziyad có hứng thú trở thành chủ soái quân tây chinh không?”
Mansur nửa đùa nửa thật nhìn vào hắn. Ziyad vội vàng cung kính nói: “Thần tài năng thấp kém. e là không thể đảm nghiệm, sẽ làm lỡ đại nghiệp đông chinh của bệ hạ, thần nguyện vì bệ hạ tiến cử nhân tài tốt.”
“Ha ha! Ta chỉ là đùa một chút thôi.”
Hai người đều nở nụ cười, cười đến chua chát vô cùng.
Ngay lúc Mansur và Ziyad đi tới đại trướng, đội ngũ của Lý Khánh An cũng đồng thời qua đây, phía sau hắn đi theo Lý Tự Nghiệp.
Mansur và Lý Khánh An xoay người xuống ngựa, vừa cười vừa mở rộng cánh tay nghênh đón về phía đối phương: “Lý Đại tướng quân, chúng ta đã hai năm không gặp rồi nhỉ!”
“Thân thể của bệ hạ vẫn còn tráng kiện như vậy.”
Hai người cười to ôm chặt vào nhau, thân thiết phảng phất như bạn chí cốt ba mươi năm chưa gặp, Lý Khánh An đột nhiên chau mày lại. ấn vai trái một cái áy náy nói: “Bệ hạ. vai trai ta có thương tích, thất lễ rồi.”
“A! Đó là ta đã lỗ mãng. Nào! cùng tiến vào lều.”
Hai người kéo vai nhau, thân thiết đi vào đại trướng. ai có thể nghĩ đến giữa bọn họ vừa kết thúc chiến dịch thảm thiết nhất, các thị vệ ở phía sau của hai bên ai nấy cười khổ không thôi, dối trá chính trị a!
Trong túp lều đã chuẩn bị xong, hai người theo vị trí của mình mà ngồi xuống. thị vệ đôi bên lần lượt đưa tới một ly trà. Lý Khánh An cầm ly trà nóng hổi lên cười nói: “Ta nghe nói bệ hạ thích uống trà. đặc biệt mang mười cân lá trà tốt nhất Trường An. hi vọng điện hạ có thể thích.”
“Ta rất thích! ở đâu vậy?”
Lý Khánh An đặt ly trà xuống, vẫy tay một cái, từ trong tay thị vệ đón lấy một gói trà. đưa cho Mansur, Mansur vội vàng đón lấy 2Ói trà. đặt lên mũi ngửi ngửi, vui vẻ nói: “Đây là trà Mông Đỉnh thượng hạng!”
Lý Khánh An giơ ngón tay cái lên vừa cười vừa khen: “Bệ hạ quả nhiên thật không tầm thường.”
Mansur đặt bao trà xuống, thở dài nói: “Ta rất muốn để cho thần dân ta đều học được uống trà. không biết Đại tướng quân có thể tặng ta một chút giống cây trà. để ta ở sông Tigris gieo trồng đại trà.”
Lý Khánh An lại mỉm cười nói: “Giống cây trà này không thể tặng được.”
“Vì sao?” Mansur ngạc nhiên.
“Lá trà là bảo bối kiếm tiền của chúng tôi. tặng cho bệ hạ rồi, mai này lá trà của chúng tôi sẽ không kiếm được tiền nữa.”
Hai người nhìn nhau một cái, đều thầm hiểu không nói ra mà cười lên ha hả.
“Tuy nhiên, ta lại có một lễ vật đặc biệt tặng cho bệ hạ.” Lý Khánh An thu nụ cười lại nói.
Mansur cảm thấy được trong lời nói của Lý Khánh An có gời gấm điều gì, bèn cũng thu nụ cười lại nói: “Không biết đại tướng quân muốn tặng ta lễ vật đặc biệt gì? Không phải lại là hộp gỗ gì nữa chứ!”
Lý Khánh An cười xòa. cũng không trả lời hắn. mà là cầm lên văn thư hiệp nghị đình chiến ở trước mắt, tỉ mỉ đọc nó, Mansur trong lòng nghi hoặc, hắn không truy vấn. cũng cầm văn thư tỉ mỉ đọc, lát sau. Lý Khánh An đặt văn thư xuống, từ trong ống viết lấy ra một cây viết lông, chấm một chút mực nước, dưới danh hiệu loằng ngoằng Triệu vương, An Tây tiết độ sứ, Phiêu kỵ đại tướng quân, chính thức ký lên tên mình: Lý Khánh An.
Hắn liên tiếp ký ba bàn. đặt bút xuống, quan văn thư bên cạnh đóng thêm con dấu lên, Mansur ở đối diện cũng dùng bút lông ngỗng ký tên, đồng thời đóng thêm ngọc tỷ lên. sau đó trao đổi văn bàn ký tiếp, khi con dấu đỏ rực cuối cùng đóng xong, hiệp nghị đình chiến cuối cùng đã ký xong.
Lúc này, Lý Khánh An đặt bút xuống, cười nhạt với Mansur nói: “Để biểu thị thành ý của ta. ta sẽ phóng thích toàn bộ một vạn lẽ tám trăm bảy mươi lăm tù binh của quý quân, đây chính là lễ vật đặt biệt của ta dành cho bệ hạ.”