Bên trong phòng khách nháy mắt trở nên yên tĩnh, cơ hồ ánh mắt của nam nhân đều tập trung vào người mới xuất hiện, ai nấy nín thở không nói.
Tuy rằng người tới chính là Nguyệt Dao Tiên Tử nữ giả nam trang, thế nhưng nam trang cũng khó che giấu vẻ tuyệt sắc.
Yến Bắc Hồng âm thầm khen ngợi, nữ nhân có nhan sắc như vậy nói là hồng nhan họa thủy cũng không quá đáng. May nhờ nàng là đệ tử của Mục Phàm Quân nên không ai dám có ý xấu, nếu không không biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền phức.
Ít nhất theo Yến Bắc Hồng thấy, Miêu Nghị có muội muội dung nhan nghiêng nước nghiêng thành như vậy, không nhận nhau đối với hắn chưa chắc không là chuyện tốt. Đó chân chính là bớt đi không ít phiền phức, nếu không bằng thực lực của Miêu Nghị thật sự làm thế nào cũng không che chở được.
Nguyệt Dao đã sớm quen nam nhân nhìn mình như vậy, bất quá lúc quét mắt nhìn vẫn ngẩn người ra, rốt cục dừng lại trên mặt của Miêu Nghị.
Bởi vì ánh mắt nam tử này nhìn nàng không giống như những người khác, không phải là ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân bình thường, cũng không hề có khát khao vọng tưởng, mà là có vẻ phức tạp khác lạ.
Tựa hồ mình đã thấy qua ánh mắt này ở nơi nào… Ngay sau đó Nguyệt Dao chợt nhớ ra, đây không phải là tu sĩ Tiên Quốc lúc trước được mình cứu dưới tay Bạch Tử Lương sao, vì sao hiện tại đi chung với tiểu ma đầu Vân Phi Dương như vậy???
Đôi chân mày thanh nhã như vẽ của Nguyệt Dao hơi cau lại, bất quá một tu sĩ vô danh tiểu tốt như vậy cũng không đáng cho nàng để ở trong lòng, chợt quay đầu nhìn Vân Phi Dương đưa tay nói:
– Ngồi!
– Ha ha! Nguyệt Dao muội tử vẫn xinh đẹp như ngày nào, ca ca phải cảm tạ muội lo lắng cho ca ca, dựng đại kỳ Ma Quốc lên…
Vân Phi Dương cố ý khoa trương dáng vẻ đến nỗi sắp chảy nước miếng, quay đầu lại nhìn sau lưng mới ngồi xuống ghế.
Bọn Miêu Nghị rất tự giác đứng sau lưng y.
– Ta đã nghe nhiều lời nịnh nọt, không thiếu một mình ngươi.
Ngọc thủ Nguyệt Dao khẽ rũ vạt trường sam trắng như tuyết, khinh thường hừ một tiếng, cũng ngồi xuống, trở lại vấn đề chính nói:
– Vân Phi Dương, lần này gọi ngươi tới là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
– Nói đi, ta rửa tai lắng nghe, muội muốn nói bao lâu cũng được, ca ca ta rất kiên nhẫn.
Vân Phi Dương hào phóng vung tay lên, thuận tiện nhận trà thơm do Lan Nhược dâng lên, đưa lên uống một hớp.
Nguyệt Dao nói:
– Ta là người thứ nhất đi tới hòn đảo này, từng gặp gỡ tu sĩ Tiên Quốc khóc kể với ta, nói đệ tử sáu nhà chúng ta tham gia Kham Loạn hội lần này là hết sức không công bằng đối với bọn họ, cướp của bọn họ cơ hội cầu sinh, tố cáo Lục Thánh bất công. Ta cảm thấy rất bức xúc về chuyện này, tức thì thương lượng một chút với Hắc Vô Nhai, Phong Như Tu, hai người bọn họ cũng đồng ý, chuẩn bị cho những tu sĩ khác một cơ hội cầu sinh công bình.
Thật ra thì trong lòng nàng cũng rõ ràng, sở dĩ đệ tử Lục Thánh tới nơi này thuần túy là bởi vì Thiên Ngoại Thiên an bài nàng tới nơi này lịch lãm mà ra, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên mới có cảnh tượng hiện tại gọi Vân Phi Dương tới nói chuyện.
Vân Phi Dương không hề bị sắc đẹp của nàng mê hoặc giống như y làm ra vẻ bề ngoài, vừa nghe tới chính sự lập tức ngồi thẳng lại, tỏ vẻ cẩn trọng hơn, lại hỏi:
– Thế nào là cơ hội cầu sinh công bình?
Nguyệt Dao nói:
– Tất cả tu sĩ không được sử dụng những thứ pháp bảo vượt quy cách, bằng vào thực lực chân chính của bản thân đấu với nhau tranh giành một trăm hạng đầu.
– Cái này…
Vân Phi Dương trầm ngâm nói:
– Tính cả sáu người chúng ta trong đó hay sao?
Nguyệt Dao nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Nếu chúng ta tham chiến, suy đoán bọn họ cũng không dám hạ sát thủ với chúng ta, cho nên chúng ta không tham chiến, mỗi người thống lĩnh tu sĩ các nước may mắn còn sống sót, chờ Bạch Tử Lương và Không Trí tới sẽ thương nghị chi tiết cụ thể.
—————