Bằng cách này, Kế Duyên có thể tránh được một vấn đề, rằng việc luyện chế các lực sĩ phù thành hình cùng một lúc rất dễ thất bại sau khi vượt quá con số định mức. Và dựa theo phương pháp trên, hắn sẽ có thể liên tục cải tiến Kim giáp lực sĩ.
Số lượng và chất lượng, Kế Duyên chọn cách tập trung vào chất lượng, với tiền đề là có số lượng phù hợp. Điều này cũng dẫn đến việc sáu gã Kim giáp lực sĩ ban đầu của Kế Duyên dần dần tích lũy từ 324 động tác lên đến 600 động tác.
Trên thực tế, trước đây hắn từng tổn thất mất hai người; giờ nghĩ lại, quả thật rất đau lòng.
Sau khi hồi tưởng một lúc, Kế Duyên lấy ra một lá Hoàng Cân lực sĩ phù khác từ trong tay áo mình.
Lá Hoàng Cân lực sĩ phù trong tay này rất thô ráp, có một số vết cháy nơi mép và mang màu sắc hơi đậm. Đây chính là gã lực sĩ từng đối kháng với đạo lôi kiếp đầu tiên, và cũng là gã Kim giáp lực sĩ đầu tiên mà Kế Duyên từng luyện chế ra.
Kế Duyên có thể cảm nhận được gã lực sĩ này không bị tổn hại gì, nhưng ảnh hưởng chắc chắn không nhỏ. Ít nhất, trạng thái rất bất ổn, và thậm chí là hắn không dám triệu hồi lực sĩ hiện thân vì sợ sau khi lực sĩ hiện thân thì phù chú cũng vỡ nát, chẳng khác nào đồ vật chỉ có giá trị dùng một lần.
Sau khi xem xét tường tận, Kế Duyên bắt đầu lấy kéo để cắt xén giấy vàng. Trong khi cắt, hắn còn dùng pháp lực và thần ý để dung hợp vào trong, hình dung ra động tác và sự uy nghiêm của Kim giáp lực sĩ.
Ngay sau đó, một mảnh giấy đã được cắt xén xong. Cùng với bàn tay trái của hắn vẫn đang giữ lá lực sĩ phù trước đó, Kế Duyên bắt kiếm chỉ bằng tay phải rồi nắm vuốt mảnh lực sĩ phù mới cắt có hình người. Tiếp theo, hắn dán nhẹ hai mảnh giấy lại với nhau, vừa dung hợp vừa quan tưởng bằng thần ý.
“Xì xèo xì xèo…”
Một tràng âm thanh ồn ào vang lên, khói đen tỏa ra; trang giấy mới cắt lập tức cháy đen rồi hóa thành tro bụi.
“Không được… Phải thử lại lần nữa!”
Kế Duyên không thể chấp nhận được chuyện này, thế nên lại bắt đầu cắt giấy. Lần này, hắn dứt khoát tốn thật nhiều thời gian, quan tưởng tất cả 324 động tác và thần ý rồi lần lượt dán vào tấm lực sĩ phù cháy đen kia.
Đến nửa đêm, cả phòng ngủ nồng nặc mùi khét, trên sàn nhà vương vãi vô số điểm màu xám đen. Trong khi đó, lá lực sĩ phù trên bàn kia vẫn giữ hình dạng như ban đầu.
Kế Duyên cau mày nhìn lá phù chú trên bàn, hơi bối rối vì không biết nên làm sao với nó.
Do Kế Duyên vẫn miệt mài luyện chế đến tận nửa đêm như thế này, bên trong phòng lại có cả ánh sét và mùi khét, thế nên bọn chữ nhỏ và con hạc giấy bên ngoài đều dần biết là Kế Duyên chưa ngủ nhưng chẳng rõ là hắn đang bận rộn sự vụ gì.
Vì vậy, từng con một tiến đến cạnh cửa sổ bên ngoài, thỉnh thoảng còn giao lưu nhau bằng những giọng nói rất nhỏ, khiến cả một góc vang lên từng đợt xì xào xì xào.
Trong phòng, dĩ nhiên Kế Duyên không hề bị loại âm thanh này ảnh hưởng, nhưng hắn cũng đang rơi vào trạng thái hơi hao tổn tinh thần.
Có thể tưởng tượng được rằng, sau khi trải qua quá trình tôi luyện từ thiên kiếp khi trước – dù chỉ là đợt sấm sét đầu tiên, nhưng vốn dĩ đó cũng không phải là sấm sét phổ thông trên bầu trời – nếu như có thể sửa chữa lại được lá phù Kim giáp lực sĩ này, ắt hẳn thành tựu sẽ rất phi phàm. Bằng không, bị hủy đi như vậy sẽ rất đáng tiếc.
“Keng…”
Thanh Đằng kiếm chợt ngân vang bên cạnh. Kế Duyên ngẩng đầu nhìn, thấy thanh tiên kiếm bay tới trước mặt, lặng lẽ lơ lửng trên mặt bàn.
Nghe thấy tiếng Thanh Đằng kiếm reo lên, tất cả bọn chữ nhỏ bên ngoài đều sợ hãi đến mức im bặt, đồng thời áp sát vào cửa sổ mà không dám nhúc nhích. Bọn chúng thực sự tôn kính Kế Duyên nhất, nhưng thực tế là sợ thanh tiên kiếm này nhất.
Ở trong phòng, không phải do bọn chữ nhỏ bên ngoài ầm ĩ mà Thanh Đằng kiếm mới ngân vang. Lúc này, toàn bộ thanh kiếm, cả vỏ và chuôi kiếm, đều ánh lên một lớp huỳnh quang mờ ảo. Theo ánh mắt của Kế Duyên nhìn từ trên xuống dưới, có bốn chữ mờ đi, trong khi bốn chữ còn lại là “Linh Dựng Thanh Đằng” thì tỏa sáng vô cùng bắt mắt.
“Bộp…”
Kế Duyên tự vỗ đầu mình một cái, cuối cùng phải bật cười.
“Đúng là mình tự rơi vào ngõ cụt trong cách tư duy rồi! Sấm sét gắn liền với cây cối. Tuy lôi kiếp khác với sét thường nhưng cũng có ý nghĩa tương tự. Còn ngươi đã có Mộc linh, lại mang theo cả sự sắc bén của Kim và hơi thở của mùa xuân, kể như tương sinh tương khắc nhiều mặt, rõ ràng chính là một thanh kiếm để phá cục!”
“Keng…”
Tiên kiếm lại reo vang, thanh âm trong trẻo không ngừng ngân nga .
Kế Duyên đứng dậy, dùng tay phải điểm chỉ, trỏ vào Thanh Đằng kiếm.
“Đinh …”
Đi kèm với một tiếng giòn tan, một tia sáng trắng nhu hòa dần thẩm thấu ra từ thân kiếm. Cơ mà, tia sáng trắng này tuy có vẻ mềm mại nhưng lại vô cùng sắc bén. Vốn dĩ trên mặt đất vẫn còn một vài mảnh giấy cháy đen, lúc này lại vỡ nát hoàn toàn thành bột mịn. May mắn thay, bàn ghế vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng khi luồng sáng trắng chiếu dập dờn đến mặt bàn, lá lực sĩ phù trên bàn trông tựa như một tấm giấy bị đóng đinh xuống mặt bàn trong khi xung quanh có từng cơn gió cực mạnh vậy. Bởi vì lúc này, lá phù chú ấy đang run rẩy kịch liệt.
“Xì xì xì… Xì xì xì…”
Một vệt ánh điện hiện lên trên lá bùa lực sĩ, khiến đôi mắt của Kế Duyên ngưng tụ lại, và hắn không khỏi thốt lên.
“Còn giấu cả sấm sét ẩn tàng bên trong à?”
Sau một giây, Kế Duyên nheo mắt rồi hơi mở ra, chuyển động ngón tay hình mũi kiếm, Thanh Đằng kiếm trong trạng thái lơ lửng cũng xoay theo hướng ngón tay của Kế Duyên. Mũi nhọn của vỏ kiếm hướng về phía lực sĩ phù bên dưới trong khi linh quang trên thân kiếm càng lúc càng sáng rọi.
Kế Duyên thả chậm nhịp thở, dùng trực giác để cảm nhận nhịp điệu của lực sĩ phù giữa ánh chớp kia.
Vào ngay một khoảnh khắc nào đó khi ánh chớp lóe lên, ngón tay của Kế Duyên cũng đột ngột hạ xuống. Trong một chớp mắt này, Thanh Đằng kiếm cũng đồng thời đâm xuống.
“Đùng…”
Một âm thanh trầm đục vang lên khi mũi vỏ kiếm va chạm với mặt bàn. Một luồng linh quang màu xanh chảy ra từ đầu vỏ kiếm, lướt qua lực sĩ phù rồi dung hợp một phần vào trong. Đồng thời, đa phần các điểm sáng còn lại của luồng linh quang thì hội tụ trở lại về thân của Thanh Đằng kiếm.
“Tạch tạch tạch…”
Lá lực sĩ phù trên bàn bắt đầu biến hóa; những vết cháy trên mép lá phù chú biến thành tro tàn, bong tróc ra. Và cuối cùng, vật còn lại là một lá lực sĩ phù có hình dạng na ná con người.
“Phù…”
Kế Duyên thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù có vẻ như lá lực sĩ phù còn bị hư hại nghiêm trọng hơn, nhưng cảm giác bất ổn gần như bị xé nát ban nãy đã giảm đi đáng kể.
“Mình phải thử lại lần nữa!”
Lúc này, Kế Duyên đã tự tin hơn rất nhiều. Hắn lại ngồi xuống bàn, cầm lấy cây kéo và tờ giấy màu vàng, trong khi Thanh Đằng kiếm từ từ bay lên, vẫn lặng lẽ tựa vào bên cạnh Kế Duyên.
Đến bình minh, trong phòng ngủ của Kế Duyên, trên mặt đất còn có thêm một lớp tro tàn và nhiều mảnh vụn khác. Tuy nhiên, trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, trên môi luôn nở một nụ cười.
Bởi vì, Kế Duyên đang cầm một lá lực sĩ phù hoàn hảo trên tay. Lá phù này không còn mang màu vàng như trước nữa, mà có một màu ám sẫm, tựa như màu vàng đậm vậy. Tất nhiên, trọng lượng khi cầm vào tay cũng nặng hơn trước một chút. Cơ mà, nếu người thường cầm lấy nó thì vẫn nghĩ là một tờ giấy phổ thông.
“Rốt cuộc đã xong!”