“Vương phi. ” Tần Phong một tay đè lên vết thương đang mơ hồ đau, vừa nhìn hai người đang giằng co trên tường thành. Đặc biệt là ánh mắt nhìn về phía Lăng Thiết Hàn càng thêm phức tạp. Ai mà ngờ được, lần này cứu mạng Vương phi lại chính là Lăng Thiết Hàn lúc trước suýt nữa giết Vương phi. Không nghĩ tới Vương gia lại âm thầm an bài một nước cờ như vậy, nếu không phải Lăng Thiết Hàn kịp thời chạy tới, lấy võ công của mấy người bọn họ quả thật rất khó cứu được Vương phi từ tay Lôi Chấn Đình.
Diệp Ly gật đầu một cái, trầm giọng nói: ” Không cần để ý đến bọn họ. Bất kể giá nào cũng phải ngăn không cho binh lính Tây Lăng nhập quan.”
Đám người Tần Phong đồng thanh gật đầu đồng ý, “Thuộc hạ tuân lệnh !”
Trên cổng thành có một cuộc đại chiến có một không hai, nên đã hấp dẫn vô số người tập võ vây xem. Nhưng Hồng Nhạn quan lúc này không ai có thời gian để ý những chuyện này. Vô luận là binh mã Tây Lăng đang nóng lòng muốn nhảy vào quan nội hay tướng sĩ Mặc gia quân liều chết chống lại, ai cũng không có tâm tư quan sát trận đại chiến này. Tất cả mọi người trong lòng trong mắt chỉ có một mục tiêu, người kia chính là địch nhân.
Cửa thành rốt cục bị gỗ to nặng nề đánh vỡ, tướng sĩ Mặc gia quân quyết lấy thân mình ngăn cản ở cửa thành, cùng địch nhân chém giết. Trên cổng thành, trên đường phố, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hai quân tướng sĩ chém giết nhau. Vô luận là Trấn Nam Vương sắp chết hay Định Vương phi thủ thành cùng tướng sĩ tồn vong, đều kích phát sĩ khí hai quân tướng sĩ rất lớn. Ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước, chiến đấu rất hăng hái.
Trận huyết chiến này giằng co bao lâu không ai biết, kể cả Diệp Ly và mọi người bên trong gần như toàn thân đẫm máu, tình trạng tới thời điểm kiệt sức, rốt cục đã nghe được xa xa quan ngoại truyền đến tiếng vó ngựa. Tinh thần Phượng Chi Dao chấn động, đột nhiên nhảy dựng lên, kêu lớn: “Hắc Vân Kỵ đến rồi! Vương gia trở về rồi!” Lập tức, binh sĩ may mắn còn sống sót đều rung động. Đặc biệt là nghe tiếng vó ngựa ngày càng đến gần, trong lòng mọi người đều vui sướng. Rốt cục Vương gia đã trở về rồi, viện binh đã đến rồi. Bọn hắn…cuối cùng cũng giữ vững Hồng Nhạn quan!
Hắc Vân Kỵ đến, áp lực của quân coi giữ thành lập tức giảm đi rất nhiều. Đại quân Tây Lăng còn ở ngoài thành bởi vì thế trận biến hóa bất thình lình không khỏi vừa loạn, lại bị Hắc Vân kỵ bắt lấy khe hở trực tiếp vọt tới, thuận lợi xông vào thành. Dẫn đầu Hắc Vân kỵ, nam tử áo trắng tóc trắng, phong thái uy nghiêm, “Đóng cửa trước, cửa sau thành!”
Tuy Hồng Nhạn quan là quan khẩu nhưng trong quan nội vẫn còn một thành trì nhỏ đấy. Có điều cái thành trì này cũng không lớn, hơn nữa trong đó đa số là nơi đóng ở của tướng sĩ, rất ít dân chúng bình thường. Bởi vì đại chiến sắp tới, dân chúng cũng đã lui về phía sau, lúc này trong thành gần như là tướng sĩ Mặc gia quân rồi. Các binh sĩ Tây Lăng chưa vào thành thì cố sức đánh, mà đã vào thành thì lại bị khốn chết ở trong thành rồi.
“A Ly…”
“A Ly…” Mặc Tu Nghiêu giục ngựa trên đường phố vụt nhanh như tên bắn, mấy binh sĩ Tây Lăng không có mắt muốn tuôn ra đánh lén đều bị roi quất văng ra xa vài chục trượng. Rốt cục tại một chỗ rẽ trên đường thấy được bóng người mảnh khảnh kia. Vốn thân áo trắng đã bị nhuộm thành áo đỏ như máu, dù cho còn cách rất xa nhưng vẫn có thể trông thấy gương mặt thanh lệ lây dính vết máu. Trong chốc lát, Mặc Tu Nghiêu chỉ thấy trong lòng phảng phất bị người ta mạnh mẽ quất cho một roi thật đau đớn .
“Tu Nghiêu?” Đột nhiên thấy được bóng ảnh Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly lập tức hoảng sợ. Hôm nay nàng không biết đã giết bao nhiêu người rồi. Cả người phảng phất đều tản ra mùi máu tươi nồng đậm. Lúc này nghe được tiếng Mặc Tu Nghiêu, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy giống như thực như ảo.
“Coi chừng!” Hàn Minh Nguyệt trầm giọng kêu lên, trường kiếm trong tay ném về phía binh sĩ Tây Lăng sau lưng Diệp Ly chuẩn bị đánh lén. Đồng thời, Mặc Tu Nghiêu trên lưng ngựa bay lên, như kinh hồng qua nước nhảy đến trước mặt Diệp Ly, vươn tay ôm nàng vào lòng
“Tu Nghiêu?” Diệp Ly giật mình, mới nhìn rõ người ôm mình.
“A Ly.” Mặc Tu Nghiêu chặt chẽ ôm người vào trong ngực, lần đầu trong đời hắn cảm thấy sợ vô cùng. Hắn – Mặc Tu Nghiêu tính toán không bỏ sót, người khắp thiên hạ cũng có thể bị hắn đùa bỡn. Nhưng lúc này đây, hắn thật sự tính sai rồi, hắn không cách nào tưởng tượng nếu Diệp Ly thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn phải làm sao.
Mặc Tu Nghiêu một tay ôm Diệp Ly, tay kia thúc ngựa, phi về phía trước như độc tiễn bắn ra bốn phương tám hướng. Trong thời gian ngắn, binh sĩ Tây Lăng trong phạm vi mười trượng không một ai thoát khỏi, binh sĩ Tây Lăng xa xa thấy Định Vương uy nghiêm cũng không dám tiến lên nữa.
Hàn Minh Nguyệt cúi người rút kiếm của mình trên người binh sĩ Tây Lăng về, đi lên nói: “Ngươi cuối cùng cũng về rồi.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ gật đầu, trong mười năm nay đây là lần đầu Mặc Tu Nghiêu nhìn Hàn Minh Nguyệt, trầm giọng nói: “Đa tạ.” Cũng giống Diệp Ly, cả người Hàn Minh Nguyệt đẫm máu, hình tượng công tử phong nhã đã không còn tồn tại. Hơn nữa trên người Hàn Minh Nguyệt cũng không ít vết thương, dĩ nhiên là Hàn Minh Nguyệt luôn đi theo bảo bộ Diệp Ly đấy.
Hàn Minh Nguyệt cười nhạt một tiếng, tuy nhiên trên mặt còn nhuốm máu của địch nhân. Nụ cười này thêm vài phần ấm áp cùng phong thái danh chấn thiên hạ của công tử Minh Nguyệt.
Hàn Minh Nguyệt biết rõ, bọn hắn nhiều năm xa cách như vậy trải qua một trận đánh có lẽ có thể triệt để buông bỏ. Hàn Minh Nguyệt hiểu rõ tính cách Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu sẽ không hận hắn, Mặc Tu Nghiêu chỉ biết bỏ qua hắn vĩnh viễn. Cho rằng giữa bọn họ chưa từng có tình bằng hữu. Đợi đến lúc thoát khỏi mê luyến trước kia thì Hàn Minh Nguyệt rốt cục phát hiện mình vì đoạn tình cảm vô vọng đó mà mất đi cái gì.
Mặc Tu Nghiêu trở về động tĩnh dĩ nhiên không nhỏ, chỉ chốc lát bọn người Phượng Chi Dao cũng đến. Phượng Chi Dao bất chấp hành lễ, hướng phía Mặc Tu Nghiêu vội vã mà hỏi: “Ngươi dẫn theo bao nhiêu người trở về?!” Mặc Tu Nghiêu nói: “Ba vạn.”
Sắc mặt Phượng Chi Dao lập tức vạn phần khó coi, vài chục vạn binh sĩ Tây Lăng, ba vạn người dùng cái rắm!
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, Lãnh Hoài rất nhanh sẽ dẫn người đuổi tới. Chỉ cần tận lực kéo dài, ngăn bọn chúng tiến vào Hồng Nhạn quan và nội thành là được rồi.”
Chuyện cho đến bây giờ, cũng không có gì có thể nói được rồi. Phượng Chi Dao dứt khoát quay người, “Đã biết, có điều ta cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu. Vạn nhất có người xông đi ra ngoài…”
Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Các châu huyện đều có trú binh, tuy không nhiều lắm, nhưng ngăn cản một ít tàn binh vẫn được.”
Diệp Ly thản nhiên nói: “Ta đã hạ lệnh lại để cho dân chúng trong Hồng Nhạn quan lui về trăm dặm rồi.”
Mọi người nghe vậy, đều vui vẻ. Ngoại trừ Diệp Ly thật không có người nghĩ đến biện pháp này. Tuy để dân chúng lui lại không dễ, nhưng với uy vọng Định Vương phủ, chỉ cần Định Vương phi tự mình hạ lệnh, ít nhất có tám chín phần dân chúng sẽ bỏ chạy đấy. Giaỉ quyết vấn đề lo lắng nhất, tất cả mọi người thở dài một hơi. Phượng Chi Dao cười nói: “Đã như vậy, chúng ta dốc sức ngăn đại quân Tây Lăng, nhất định có thể chống được đến lúc Lãnh Tướng quân đến. Vương gia, Vương phi, thuộc hạ cáo lui!” Chỉ cần dân chúng không thương vong, cho dù tổn hại một ít phòng ốc hoa màu, đối với Mặc gia quân đều chưa tính là tổn thất lớn. Tuy nhiên mấy năm nay liên tục chinh chiến nhưng cũng tìm cách cùng phát triển, toàn bộ Tây Bắc cũng không có thương tổn đến căn bản.
“Thuộc hạ cáo lui!” Mọi người cùng kêu lên nói, mọi người quay lưng lao tới chiến trường.
“Đúng rồi, Lôi Chấn Đình và Lăng Các chủ vẫn còn trên cổng thành.” Diệp Ly lúc này mới nhớ tới, nhưng trận ác chiến này chính nàng cũng không biết được đến cùng là đã qua bao nhiêu thời gian rồi. Nhưng Lôi Chấn Đình chưa từng xuất hiện qua, nếu như không phải hai người vẫn còn trong chiến đấu, hoặc Lôi Chấn Đình đã chết trận không thì chính là hai người đồng quy vu tận rồi.
Đối với việc mình lừa Lăng Thiết Hàn đến hỗ trợ, Mặc Tu Nghiêu cũng không có chút lo lắng. Dù sao Lăng Thiết Hàn cũng muốn tìm Lôi Chấn Đình báo thù, Mặc Tu Nghiêu chỉ tạo cơ hội cho hắn thuận tiện cứu thuộc hạ của mình thôi. Tuy nhiên sai sót ngẫu nhiên lại để Lăng Thiết Hàn cứu được Diệp Ly, nhưng Lăng Thiết Hàn bởi thế mà chết thì hắn cũng sẽ không có áy náy đấy.
Đưa tay cởi áo khoác trên người choàng cho Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu nói khẽ: “A Ly, về trước thay quần áo đi.” Diệp Ly tức giận liếc nhìn hắn, quay người đi về thành lâu.
Trên cổng thành đại chiến vẫn còn đang tiếp tục, Lôi Chấn Đình nghịch chuyển công pháp quả nhiên kinh người. Vốn Lăng Thiết Hàn có võ công tu vi cao hơn, hiện tại Lôi Chấn Đình dù không bị thương nhưng cũng rất khó là đối thủ của hắn. Nhưng khi bọn người Diệp Ly tới, trên người chồng chất vết thương lại là Lăng Thiết Hàn. Có điều cả đời Lăng Thiết Hàn nghiên cứu võ đạo, tính cách cứng cỏi, dù cho cả người bị tổn thương thực sự không có ý định dừng tay.
Thấy được bọn người Mặc Tu Nghiêu đi đến thành lâu, Lôi Chấn Đình bay tới.
“Mặc Tu Nghiêu, lại là ngươi.” Lôi Chấn Đình hí mắt nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, đôi mắt vốn thâm trầm thê lương có lẽ là vì trận đại chiến này, vì Mặc Tu Nghiêu sớm trở về chỉ làm kế hoạch của lão tan vỡ mà có chút sung huyết.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nhướng mày, chỉ có Diệp Ly đang bị hắn nắm lấy tay có thể hiểu rõ tâm tình hắn lúc này cũng không phải như bề ngoài thoạt nhìn bình thản như vậy. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Đương nhiên là Bản vương. Ngược lại Bản vương hơi kỳ quái, ngươi…sao còn chưa chết.”
Lôi Chấn Đình cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn chưa chết, sao Bản vương sẽ chết chứ.” Dứt lời, Lôi Chấn Đình cũng không hề để ý tới Lăng Thiết Hàn, phi thân đánh tới Mặc Tu Nghiêu. Nhưng trường kiếm trong tay lại thẳng tấp hướng phía Diệp Ly bên người Mặc Tu Nghiêu. Thần sắc Mặc Tu Nghiêu biến đổi, một chưởng đẩy Diệp Ly đến sau lưng Hàn Minh Nguyệt, trong tay rút kiếm khỏi vỏ, không lưu tình chút nào chém tới Lôi Chấn Đình.
“Lôi Chấn Đình, Bản vương nhất định cho ngươi chết rất khó coi!” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói. Qua trong giây lát hai người liền giao tranh, Lôi Chấn Đình không có chút yếu thế, cười nói: “Ai bị chết khó coi vẫn là ẩn số chưa biết.”
Không thể không nói, Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn đều kiêng kỵ cái nghịch chuyển công pháp này. Lôi Chấn Đình và Lăng Thiết Hàn đã một hồi đại chiến mà lại không tiêu hao quá nhiều tinh lực. Đánh với Mặc Tu Nghiêu vẫn là ra tay nhanh như chớp, cảm giác này khiến Mặc Tu Nghiêu mơ hồ nhớ tới cảm giác mười mấy năm trước hắn vừa ra giang hồ lần đầu quyết đấu với Lôi Chấn Đình. Khi đó võ công của hắn còn kém xa Lôi Chấn Đình. Nhưng hiện tại Mặc Tu Nghiêu đang lúc tráng niên, còn Lôi Chấn Đình cũng đã bắt đầu già yếu. Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối tự tin bây giờ võ công tu vi của mình tuyệt đối mạnh hơn Lôi Chấn Đình, nhưng ngay cả như vậy, lúc này đấu với Lôi Chấn Đình thì Mặc Tu Nghiêu cảm thấy hơi áp lực.
Thấy tình hình này, Lăng Thiết Hàn không hề do dự gia nhập chiến đoàn. Loại tình huống này cũng không có cái gọi là lấy nhiều khi ít rồi. Lôi Chấn Đình sử dụng nghịch chuyển công pháp, chắc chắn phải chết rồi, người ở chỗ này cũng không cần phải chết cùng với lão ta. Càng quan trọng hơn là, Mặc Tu Nghiêu không thể rời khỏi. Đã như vậy, Lăng Thiết Hàn sẽ không để ý tới hai đánh một a.
Đã có hai cao thủ áp chế, rốt cục Lôi Chấn Đình dần dần rơi xuống thế hạ phong. Nhưng ngay cả như vậy, Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu cũng có thêm không ít vết thương. Một trận chiến này, đánh từ ban ngày đến buổi tối. Diệp Ly và Hàn Minh Nguyện không xen vào được nhưng không ai dám rời đi nửa bước. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người đánh nhau.
Thấy được trận đấu kinh động, rốt cục Hàn Minh Nguyệt không nhịn được thét lên một tiếng, cao giọng cười ha hả. Diệp Ly đứng một bên nhìn xem, bên môi cũng nở nụ cười thản nhiên. Hàn Minh Nguyệt nhìn trận quyết chiến của ba đại cao thủ, vậy mà cũng đột phá tâm tình, võ công từ lâu luôn luôn chưa đột phá giờ đây đã được nâng cao một bước. Chắc qua vài năm tiếp theo, bốn đại cao thủ thiên hạ phải liệt kê thêm đại danh công tử Minh Nguyệt.
Dưới bóng đêm, toàn bộ Hồng Nhạn quan vẫn đèn đuốc sáng trưng, bên trong thành trì nho nhỏ, mỗi một đầu phố lớn nhỏ đều có vô sỗ binh sĩ chém giết, mùi máu tươi tràn ngập khắp thành trì. Phía sau thành, lão tướng quân Nguyên Bùi mang theo không nhiều tướng sĩ đóng trên cổng thành. Dưới cổng thành là một con đường chỉ rộng một phần ba độ rộng cửa thành Hồng Nhạn quan, nhưng là vùng đất bằng phẳng hơn phân nửa địa khu Tây Bắc. Các tướng sĩ trên mặt tràn đầy mệt mỏi, nhưng đều cầm chặt binh khí trong tay, một lần địch nhân xông đến giết một lần. Họ phải bảo vệ dân chúng phía sau, bọn họ đã không còn chỗ nào để lui rồi. Ngoại trừ đem địch nhân giết chết trong thành, bọn hắn không còn cách nào khác.
Lại một lớp binh sĩ Tây Lăng lướt qua cùng với binh sĩ Mặc gia quân chặn giết. Thần sắc Nguyên Bùi nghiêm nghị, cất cao giọng nói: “Cung tiến thủ, bắn!” Mũi tên lông vũ như mưa rào bắn ra. Một đám địch nhân ngã xuống, rất nhanh lại có người tiếp tục xông lên. Thủ ở cửa thành, tướng sĩ bên dưới cũng xông lên, cùng mũi tên lông vũ lao tới địch nhân cận thân chém giết.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng cuộc sống như vậy phải kéo dài không rõ điểm dừng, phía xa xa lại truyền đến tiếng vó ngựa. Dù xa nhưng lại khiến người khác cảm giác được đất đai chấn động, đó là âm thanh thiên quân vạn mã vội vàng chạy tới. Đúng lúc này, tất cả mọi người biết rõ người tới là ai. Tướng sĩ Mặc gia quân đang mệt mỏi lại lần nữa sáng rọi. “Viện binh đến rồi!”
“Viện binh đến rồi! Các huynh đệ, giết cho ta! Ngăn người Tây Lăng lại!”
“Viện binh đến rồi!” Toàn bộ nội thành tùy ý có thể thấy tiếng hoan hô của tướng sĩ Mặc gia quân, sau đó song phương chiến đấu càng kịch liệt.
Lãnh Hoài mang theo trăm vạn đại quân nhảy vào Hồng Nhạn quan, hơn mười bạn binh mã Tây Lăng lập tức vỡ tan ngàn dặm. Nguyên bản vài chục vạn nhân mã bị Mặc gia quân chỉ có hơn mười vạn người ngăn cản trong thành càng ngày còn chết tổn thương cực nghiêm trọng, bản thân cũng có chút mệt mỏi rồi. Lúc này đột nhiên đến trăm vạn đại quân, binh sĩ Tây Lăng cho dù ý chí có ương ngạnh cũng không nhịn được muốn chết rồi. Đợi đến lúc trời sáng, chiến tranh trong thành đã đến lúc kết thúc. Trong thành binh mã Tây Lăng chết thì chết, hàng thì hàng. Lãnh Hoài mang theo người đuổi phía sau cửa thành, vừa vặn tới kịp lúc đỡ thân thể lung lay sắp đổ của Nguyên Bùi lão tướng.
Nguyên lão tướng quân đã hơn 70 tuổi, người trẻ tuổi đánh một ngày một đêm cũng đã mệt lắm rồi huống chi là Nguyên Bùi lão tướng đã cao tuổi như vậy. Thấy Lãnh Hoài, đồng thời Nguyên Bùi thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lãnh Hoài đến muộn một chút thì bọn hắn thật sự không nhịn được nữa rồi, “Lãnh…Lãnh tướng quân…”
Lãnh Hoài áy náy nói: “Nguyên lão tướng quân, là ta…Chúng ta đến muộn, vất vả cho các ngươi rồi.”
“Đến là tốt rồi…Đến là tốt rồi…” Nguyên Bùi không ngớt lời nói. Lúc này chỉ cảm thấy phía trước tối sầm, liền ngã gục. Lãnh Hoài tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy, “Nguyên lão tướng quân…Nguyên lão tướng quân…Đại phu!”
Vừa vặn Phượng Tam cũng đi về phía này, nghe được tiếng hô của Lãnh Hoài vội vàng nhanh chóng lướt đi tới. Kéo tay Nguyên Bùi bắt mạch nhẹ nhàng thở ra nói: “Không có có gì trở ngại, đại khái là quá mệt mỏi. Trước hết để người đưa Nguyên lão tướng quân trở về. Lại để cho Trầm Tiên sinh khám kỹ lại.”
Thấy Nguyên Bùi không có việc gì, Lãnh Hoài mới nhẹ nhàng thở ra. Nguyên Bùi có thể nói là lão tướng Mặc gia quân lớn tuổi nhất rồi. Nếu như có chuyện gì xảy ra, đối với Mặc gia quân mà nói không thể nói là không tổn thất lớn.
Phái người hộ tống Nguyên Bùi tướng quân hồi phủ, Lãnh Hoài và Phượng Chi Dao ra mệnh lệnh đuổi theo binh mã Tây Lăng từ phố lớn ngõ nhỏ bắt không để một tên lọt lưới. Đợi đến lúc an bài hết nơi đây, sắc trời cũng đã sáng rồi, hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Từng người liếc nhau một cái, Phượng Tam đột nhiên mở miệng kêu lên: “Vương gia và Vương phi còn trên cổng thành!” Nếu như Mặc Tu Nghiêu giải quyết xong Lôi Chấn Đình mà nói…, tất nhiên sẽ cùng Diệp Ly xuất hiện chủ trì đại cục. Sỡ dĩ cho tới bây giờ chưa thấy hai người họ, tất nhiên là quyết chiến trên cổng thành còn chưa kết thúc.
Hai người vội vàng đi lên cổng thành Hồng Nhạn quan, bọn người Tần Phong đã sớm đến. Tuy cả người vết thương chồng chất, hoặc dựa hoặc là ngồi trên cổng thành, nhưng tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc vô cùng nhẹ nhõm. Phượng Chi Dao không khỏi cười cười, nhún vai đi qua một bên cầu thang giúp Tần Phong đang dựa tường thành ngồi xuống. Một trận đánh xong, ước chừng có một khoảng thời gian rất dài không có chiến tranh rồi, cũng không phải dễ dàng sao? Với tư cách một người lính, cả đời đều không có cơ hội trên chiến trường có lẽ là một loại bi ai. Nhưng với tư cách một quốc gia, nếu cả đời đều chiến tranh, còn không bằng sớm vong quốc rồi.
Thấy bọn người Phượng Chi Dao và Lãnh Hoài liên tiếp xuất hiện, Lôi Chấn Đình rốt cục hiểu rằng lão lại một lần nữa bại bởi Mặc gia quân. Chưởng trong tay cũng càng phát ra ác liệt. Nhưng trải qua một ngày một một đêm kịch liệt đánh nhau, Lôi Chấn Đình hao tổn hơn Lăng Thiết Hàn cùng Mặc Tu Nghiêu nhiều. Nghịch chuyển công pháp cho dù lợi hại cũng không có khả năng cam đoan Lôi Chấn Đình còn ở trạng thái vô địch cách đây hai mươi bốn năm, cho dù lão có lợi hại hơn Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu nhưng hai cao thủ đương thời cùng liên thủ cũng bị tổn thương không ít. Với tư cách một người, dù cho sớm tiêu hao tất cả sinh lực cũng có cực hạn đấy, cho nên liên tục mấy lần công kích, Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn tinh tường đều cảm thấy Lôi Chấn Đình biến hóa.
Hai người liếc nhau, trường kiếm trong tay Lăng Thiết Hàn xẹt qua một đường cầu vồng thẳng đến ngực Lôi Chấn Đình. Mà sau lưng Mặc Tu Nghiêu một kiếm từ trên đâm xuống đỉnh đầu Lôi Chấn Đình.
Lôi Chấn Đình cười lạnh một tiếng, phi thân né kiếm Mặc Tu Nghiêu đâm tới, một tay cứ thế mà bắt trường kiếm Lăng Thiết Hàn. Sau đó theo thế một chưởng về phía ngực Lăng Thiết Hàn.
Mặc Tu Nghiêu đợi đến lúc này, vốn hướng trên đầu đâm một kiếm là ngụy trang. Đỉnh đầu là tử huyệt trọng yếu, trừ phi Lôi Chấn Đình không nhúc nhích nếu không như thế nào lại đơn giản để người đâm xuống. Mặc Tu Nghiêu chuyển hướng, kiếm Phần Diệt xẹt tia lửa, lập tức đâm qua vai phải Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình một chưởng về phía Lăng Thiết Hàn bị dừng lại, Lăng Thiết Hàn rút kiếm từ trong tay Lôi Chấn Đình ra, cúi thấp người cùng với Mặc Tu Nghiêu một trái một phải chém hai chân Lôi Chấn Đình.
Đột nhiên trúng một kiếm Mặc Tu Nghiêu, Lôi Chấn Đình bị đau nhanh chóng né tránh hai đường kiếm Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu, nhưng chân trái vẫn bị Lăng Thiết Hàn vạch ra một đường máu.
Lôi Chấn Đình một mực thối lui đến bên tường thành mới đứng vững. Cúi đầu nhìn thoáng qua vai phải tổn thương nhíu nhíu mày. Một kiếm này tổn thương cũng không nhẹ, nhưng vai phải trước đó mấy ngày mới bị một kích của Diệp Ly thương thế cũng chưa khỏi hẳn. Hôm nay lại thêm một kiếm này của Mặc Tu Nghiêu tự nhiên đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Huống chi nghịch chuyển công pháp cũng tạo thành vô sốt vết thương cùng đau đớn gia tăng trên người lão, lại để thực lực lão giảm đi rất nhiều.
Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn cũng không nóng nảy, từng người nắm chặt trường kiếm trong tay hờ hững nhìn Lôi Chấn Đình. Chuyện cho tới bây giờ, dùng tính cách Lôi Chấn Đình tuyệt đối sẽ không chạy trốn, chỉ sợ lão sắp chết cũng muốn lôi kéo một người chôn chung.
Lôi Chấn Đình cười nhạt một tiếng nói: “Có thể cùng Định Vương và Diêm Vương Các chủ chiến một trận, Bản vương cũng không uổng cuộc đời này rồi.”
Lăng Thiết Hàn lạnh nhạt không nói gì, nhưng Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười nói: “Bản vương cho tới bây giờ không có ý định cùng với ngươi đánh một trận, Bản vương chỉ có một câu. Ngươi chết, ta sống.”
Lôi Chấn Đình sững sờ một chút, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha…Định Vương quả nhiên không hổ là Định Vương, Măc Lưu Danh sinh ra nhi tử tốt! Mặc Tu Nghiêu…Hôm nay nếu không có Lăng Thiết Hàn ở đây, chết dưới tay Bản vương tuyệt đối là ngươi!” Thế gian này khó nắm bắt nhất chính là lòng người, nhưng Mặc Tu Nghiêu lại hết lần này có thể đoán ra nhân tâm. Cho nên cao thủ như Lăng Thiết Hàn cũng có thể để hắn tùy ý điều động. Có lẽ Diệp Ly nói không sai, năm đó Định Vương phủ chính là vì nhân tâm hiểm ác mà gần như hủy diệt, Mặc Tu Nghiêu rút kinh nghiệm xương máu, vậy mà có thể nhìn thấu đáo nhân tâm sở hữu tất cả dục niệm cùng ý đồ. Cho nên, Lôi Chấn Đình mới có thể thua trong tay hắn.
Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý Lôi Chấn Đình trào phúng, lạnh nhạt nói: “Nếu như Lăng Các chủ không ở đây, ngươi sẽ không chết ở đây rồi. Bản vương cũng có biện pháp khác cho ngươi chết.”
Lôi Chấn Đình cười ha ha, ở đây mọi người hai mắt nhìn nhau ai cũng không hiểu lão cười cái gì. Có lẽ chính lão cũng không rõ. Đợi đến lúc lão cười đủ rồi, Lôi Chấn Đình mới một lần nữa đứng dậy, trường kiếm trong tay chỉ Mặc Tu Nghiêu nói: “Tốt! Tốt…Bản vương xem, Định Vương có thể làm cho Bản vương chết như thế nào!”
Bên môi Mặc Tu Nghiêu vẽ ra một tia lãnh khốc vui vẻ, “Bản vương muốn ngươi…sống, không… bằng…. chết!”
Hào khí trên cổng thành khiến tất cả mọi người không nhịn được ngừng hô hấp bình tĩnh nhìn qua ba người giằng co. Trên đời này ba người có võ công có thành tựu cao nhất quyết chiến sinh tử, lập tức muốn phân thắng bại. Đồng thời cũng đại biểu cho, trận chiến giằng co mấy năm nay, cuối cùng người thắng , dù cho…rất nhiều người đã sớm biết rõ thiên hạ thuộc về ai nhưng cố tình không nghĩ tới, không thể ghé mắt.