Đối thủ cường đại tạo áp lực, bản thân Hoắc Vũ Hạo vũ động toàn bộ hồn lực, hồn cốt, hồn hoàn đến mức cực hạn trước nay chưa từng có. Nửa canh giờ minh tưởng, đủ cho hắn một khắc bùng nổ toàn bộ tiềm lực.
Đối mặt Quý Tuyệt Trần, hắn có rất nhiều cách đối phó khác, nhưng hắn quyết định không dùng đến hồn kỹ của mình. Vì hắn đã biết rõ một điều, trận chiến đối diện Quý Tuyệt Trần này, chính là thời cơ tốt nhất để thăng cấp cho kỹ năng hắn được truyền thừa từ Mục lão: Quân Lâm Thiên Hạ.
Như nguyện vọng của Quý Tuyệt Trần, hy vọng nhìn thấy quyền ý kinh thiên mà Hoắc Vũ Hạo đã đánh bại Kinh Tử Yên, không phải thứ khác. Quý Tuyệt Trần cũng không hề giữ lại kiếm ý, toàn lực bộc lộ bản thân trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Cả hai đều tiến hành phương thức chiến đấu thuần túy nhất: so đấu.
Khí thế đối lập, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn lâm vào hạ phong, khí thế tản mát không thể so sánh với đối thủ ngưng tụ kiếm ý sắc bén. Khí thế Quý Tuyệt Trần theo đó tăng vọt, áp lực càng tăng lên khiến vạt áo Hoắc Vũ Hạo bay phất phới.
Hoắc Vũ Hạo chân trái bước ra nửa bước, chân trái vừa hạ chạm đất, một tiếng vang thanh thúy cất lên, một ý niệm khủng bố mang theo âm hưởng viễn cổ hồng hoang trào ra bùng nổ, ý niệm cực kỳ cường đại ngạnh kháng ngăn chặn kiếm ý phóng tới, hơn nữa còn đẩy ngược trở lại.
Hư ảnh mờ ảo xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Băng Bích Đế Hoàng Hạt ẩn hiện lập lòe. Hoắc Vũ Hạo chính là mượn khí tức cuồng mãnh hung thú 40v năm của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, tăng cường khí thế bản thân, mạnh mẽ chặn lại kiếm ý vô tận sắc bén.
Quý Tuyệt Trần chấn động, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định, sáu hồn hoàn nhộn nhạo lóng lánh, hai tay nắm chặt kiếm, mũi kiếm chỉ xéo cuống đất, thân người chậm rãi hơi xoay phân nửa sang một bên, hai chân bất động, hướng mặt bên của mình nghênh diện Hoắc Vũ Hạo.
Kiếm ý lại biến hóa, sắc bén chuyển thành cắn người, uy thế cường đại áp súc, phóng ra khí thế chống chọi, lại áp chế khí tức Băng Bích Đế Hoàng Hạt hồn liên tiếp bại lui.
Ý! Quyền ý! Ta cần, là ý của bản thân, không phải là mượn tạm Băng Đế ý.
Áp lực cực lớn trước mặt, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy bên trong não ngộ ra một điều gì đó, khiến hắn thức tỉnh.
Những đại cường giả trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo đều cùng lúc tỉnh dậy, nhìn thấy hải dương vàng kim đang nổi ba đào dữ dội, tinh thần lực nháy mắt thăng hoa, phát ra ánh sáng ngọc kim quang, Tinh Thần Hải lại thêm một lần biến hóa long trời lở đất.
– Băng Đế, hộ pháp cho ta.
Thiên Mộng Băng Tằm quát to, một cái vòng ánh sáng màu vàng từ cơ thể nó khuếc tán ra.
Trên cơ thể nó chỉ còn lại 9 kim hoàn, một cái đã phá thể ra, sau đó lại ngưng kết, hóa thành một khối mặt trời nhỏ ngang nhiên xuất thế, bay vào khoảng không Tinh Thần hải đang sôi trào, tự thân bốc cháy, kim quang toàn diện phát xạ.
Băng Đế ở Tinh Thần Hải với hình dạng bản thể, giơ cao hai càng, một quang ảnh bích lục phóng ra, bao phủ lấy nó và Thiên Mộng Băng Tằm. Mặc kệ Tinh Thần Hải có dao động mãnh liệt thế nào cũng không thể trùng kích vào bên trong.
Thân ảnh xám xịt của Y Lai Khắc Tư lặng yên xuất hiện bên cạnh chúng nó, nhìn mặt trời nhỏ đang thiêu đốt kia, trên mặt hiện ra một nét cười hòa ái.
– Không ngờ lại nhanh như vậy. Tinh thần chất biến, hãn hải vô nhai.(*) Tốt, tốt, tốt!
(*) biển rộng vô bờ
Thiên Mộng Băng Tằm lúc này cũng cực kỳ hưng phấn, thân thể mập ú, tám cái kim hoàn còn lại trên thân không ngừng lóe kim quang.
Một bóng hình xinh đẹp trắng tinh lóe lên, nhẹ phát ra một tiếng “Ồ” rồi lặng yên biến mất.
Những phát sinh trong thế giới tinh thần của mình, Hoắc Vũ Hạo cũng không biết, hắn đã tiến vào một trạng thái rất đặc biệt, cảm thấy hồn lực cơ thể đang bị ý niệm của mình khống chế, kết hợp với tinh thần lực đang ào ạt phóng ra.
Có một danh sư, đệ tử sẽ ít phải đi nhiều đường vòng. Mà danh sư như Mục lão, chính là có một không hai.
Quân Lâm Thiên Hạ, chính là Hoắc Vũ Hạo dùng hồn lực và tinh thần lực dung hợp với nhau.
Mục lão lúc trước từng nói cho Hoắc Vũ Hạo, Quân Lâm Thiên Hạ cũng là một con đường, hợp nhất hồn lực và itnh thần lực, cũng có nghĩa là con đường đặc biệt tự sáng tạo hồn kỹ. Đối với hồn sư bình thường, ít ra phải đạt tới thất hoàn Hồn Đấu la mới có thể tu luyện. Bởi vì đến lúc đó, tinh thần lực mới đủ để kết hợp với hồn lực của bản thân. Còn Hoắc Vũ Hạo không cần, bản thân chính là hồn sư tinh thần. Nhưng Mục lão cũng chỉ hướng dẫn hắn bước vào, còn đi như thế nào, hắn phải tự mình kiểm nghiệm ngộ ra.
Hoắc Vũ Hạo bằng vào ưu thế trời cho và nỗ lực, cuối cùng đã nắm được Quân Lâm Thiên Hạ trước khi Mục lão qua đời, khiến Mục lão vô cùng vui mừng. Chiến pháp dung hợp hồn lực và tinh thần lực trên đại lục cực kỳ hiếm thấy, có thể đi đến bao xa, lão cũng không biết, chỉ hy vọng Hoắc Vũ Hạo có thể nắm bắt những cơ hội thăng cấp. Khi Quân Lâm Thiên Hạ có thể tự có hồn kỹ, vậy thì hắn đã thực sự trở thành một tông sư trong giới hồn sư.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo đang ở trong trạng thái huyền diệu dung hợp. Đối diện áp lực kiếm ý cường đại khiến tiềm năng kích phát, không ngừng tăng trưởng. Vận Mệnh nhãn tự động mở ra, may là xung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo lúc này được bao bọc bởi hào qunag vặn vẹo mãnh liệt, không ai có thể nhìn thấy rõ thân hình của hắn, nếu không e là con mắt thứ ba này đã phải bại lộ.
Quý Tuyệt Trần đứng bên kia, nội tâm lúc này đang đối diện một nỗi khiếp sợ khó có thể hình dung. Chỉ có trở thành đương sự, mới có thể chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của Hoắc Vũ Hạo.
Kiếm ý bản thân đã đề thăng đến cực hạn, nhưng chạm đến Hoắc Vũ Hạo vẫn như thiêu thân lao vào lửa, như sóng lớn vỗ cự thạch, chỉ có nước tan tác, không thể dao động đối phương một chút nào.
Quý Tuyệt Trần biết, bản thân không thể đợi được nữa, ý tưởng dùng khí thế áp đảo đối phương đã phá sản. Nếu kiên trì thêm nữa, hắn biết bản thân sẽ tự sụp đổ.
Không hề báo trước, Quý Tuyệt Trần ngẩng đầu, hai mắt như điện dán chặt lên Hoắc Vũ Hạo. Bất chợt thân thể vọt đi như ánh sáng, ép sát mặt đất lao qua.
Một cú trượt cực nhanh, tốc độ chớp nhoáng, như điện quang đá lửa. Không có hồn đạo khí phụ trợ, tốc độ này có thể nói là viễn siêu Hồn Đế. Nháy mắt bùng nổ, kể cả hồn sư mẫn công cũng khó bằng.
Cả người nhanh như điện, nhưng nửa thân trên lại đối lập chậm chạp vô cùng.
Hai tay nắm kiếm, từ từ xoay thân người, trường kiếm quét ngang. Cái động tác xoay người đơn giản nhưng với hắn lại có vẻ như nặng tựa nghìn cân. (nguyên bản là ngàn quân, 1 quân = 30 cân)
Động tác chậm chạp nhưng lại liên tục không ngắt quãng, không hề khựng chút nào, như mây trôi nước chảy.
Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm thong thả quét ngang, cách nó 10m, mặt đất kiên cố xuất hiện một cái khe sâu đến mấy thước, kéo dài theo Quý Tuyệt Trần đang trượt đi, càng lúc càng sâu!
Quý Tuyệt Trần động thân, Hoắc Vũ Hạo cũng động.
Chân trái đột nhiên bước tới, nhưng không lướt đi như Quý Tuyệt Trần. Chân trái vừa hạ chạm đất, đấu trường vang lên một âm thanh nặng nề, Hiên Tử Văn đứng gần nhất cũng lảo đảo suýt ngã.
Hoắc Vũ Hạo hơi xoay thân mình, hắn không có kiếm, chỉ có nắm đấm. Không dùng hồn kỹ nào, cũng không phóng ra Ám Kim Khủng Trảo, một quyền thuần túy.
Nhưng nắm tay phải của hắn lúc này lại biến hóa tỏa ánh kim sắc. Ánh kim sắc chân thật, nặng nề, tràn ngập khí thế thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.
Động tác thuần thục, cả hai như đều đã tập đi tập lại nhiều lần, khi hắc trường kiếm quét tới, Hoắc Vũ Hạo cũng xoay lại, kim quyền oanh kích va chạm với mũi hắc kiếm.
Hiên Tử Văn lảo đảo lui về sau hai bước, đôi mắt đầy hoảng sợ. Quyền kiếm tiếp xúc, phạm vi trong 10m vuông không khí cũng như sụp đổ, hình ảnh trước mắt cũng trở nên vặn vẹo mờ ảo, dù chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng lão biết chắc không phải do mình hoa mắt.
Trên đài chủ tịch, Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần cũng bật dậy, lão giật mình vì bản thân không thể phân tích lý giải được sự va chạm của một quyền một kiếm kia. Luận uy lực, công kích như vậy vẫn còn xa so với cường giả cấp độ của lão, nhưng Kính Hồng Trần lại cảm thấy một quyền vs một kiếm kia không hề đơn giản. Khí thế bộc phát, va chạm lẫn nhau, không một hồn kỹ hoa mỹ, nhưng khiến lão hoàn toàn không nhìn thấu, không rõ ràng đó là gì.
Quyền và kiếm, va chạm chừng một giây, một tiếng nổ kịch liệt bạo vang.
“Ầm ——”
Mặt đất nứt nẻ, sụp đổ, lan rộng ra ngoài, xa đến 30m mới yếu lại.
Hoắc Vũ Hạo và Quý Tuyệt Trần đều bị chấn bay ngược về. Quý Tuyệt Trần vẫn hai tay giữ chắc Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm, cổ tay máu chảy ròng ròng.
Toàn bộ tay áo bên phải của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn nát vụn, một ngụm máu tươi cũng phun ra cuồng mãnh. Khoảng cách bị chấn văng đi phải xa gấp đôi Quý Tuyệt Trần, rớt xuống đất, lảo đảo lui sau 7-8 bước mới trụ vững lại được.
“Hắn thua?”
Đa phần khán giả đang quan sát đều mang ý nghĩ đó khi chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra.
Mới đầu thì chửi rủa, rồi trơ mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo thắng liên tiếp 30 trận, lại thấy tiếp hắn nhanh chóng đánh bại Trầm Mộc Tô và Kinh Tử Yên, trong thân tâm những đệ tử Học viện Nhật Nguyệt dù không muốn, nhưng cũng đã tự thừa nhận hắn rất cường đại. Mọi người đều nghĩ về một việc, ai có thể đánh bại hắn? Có vẻ như họ đã có đáp án.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo không gục ngã như họ nghĩ. Thân hình sau khi đứng vững lại, không hề nhúc nhích, lồng ngực phập phồng hổn hển nhưng kim quang trong mắt vẫn tĩnh lặng. Nhìn nắm tay phải vẫn tỏa sáng ánh kim như trước, im lặng không nói.
Quý Tuyệt Trần sau khi rơi xuống đất cũng không tiếp tục tấn công, không lùi xa như Hoắc Vũ Hạo, không hề lảo đảo, càng không hề phun máu. Chỉ có điều, ánh mắt đã không còn sắc bén, mà mang theo một chút hoảng hốt. Thậm chí cổ tay máu tuôn xối xả chảy dọc xuống Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm dường như cũng chưa phát hiện ra.
Hai người cứ thế đứng im như vậy, không ai có biểu hiện gì sẽ tái đấu. Nếu không phải xung quanh họ, mặt đất sụp xuống đến 2m, đá lớn đá nhỏ văng tung tóe, người ta sẽ dễ nghĩ rằng họ chưa hề phát sinh chiến đấu.
Rung động trong ánh mắt Hiên Tử Văn dần khôi phục lại. Lão đứng gần nhất, cảm nhận sâu sắc nhất. Lúc hai bên va chạm, rõ ràng đã sinh ra một lực lượng vô cùng cường đại trong đại não, như muốn xé nát linh hồn của mình. Với tu vi hồn đạo sư cấp 8, Hồn Đế bát hoàn, ngay giây phút đó cũng kinh hãi lùi về sau.
Với tu vi của Hoắc Vũ Hạo và Quý Tuyệt Trần, thật khó mà nghĩ sẽ mang đến cho hắn cảm giác này. Vậy thì cảm giác kỳ lạ đó chắc chắn không do chấn động hồn lực, cũng không phải là tinh thần lực đơn thuần, có lẽ là một loại năng lượng kỳ dị mà trước này Hiên Tử Văn chưa từng biết. Ý nghĩ đó khiến lão khiếp sợ rùng mình.
Kim quang trên nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo dần biến mất, người ta mới thấy, trên nắm tay chi chít những vết thương li ti, rách da tóe máu. Kim quang vừa rút, máu tươi trào ra, biến kim quyền thành huyết quyền.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không để ý, chỉ đưa tay trái xoa nhẹ bàn tay phải, đóng băng nó lại, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt, minh tưởng.
Kính Hồng Trần nói gì đó với Lâm Giai Nghị, hắn vội từ đài chủ tịch phi thân xuống, rất nhanh đến chỗ Hiên Tử Văn, hỏi nhỏ:
– Hiên lão sư, ai thua ai thắng? Có phải Hoắc Vũ Hạo thua hay không?
Hiên Tử Văn cười khổ nói:
– Nói thật, ta không biết. Trận này ta không thể phán định thắng thua.
Đúng lúc này, Quý Tuyệt Trần đột nhiên run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt tràn ngập hưng phấn
– Ta thua.
Bỏ lại một câu, và một ánh mắt sâu sắc nhìn Hoắc Vũ Hạo, hắn lảo đảo xoay người bước đi, nhưng không còn có thể thẳng lưng bước đi nữa, thậm chí còn ngã sấp mặt đo đất một lần, phải nhờ Kinh Tử Yên nhảy vào trường đấu đỡ hắn, mới dìu đưa hắn ra ngoài.
Quý Tuyệt Trần thua? Thế nào lại thua?
Ngay sau đó, Phàm Vũ cũng bước nhanh vào sân đấu, đến chỗ Lâm Giai Nghị và Hiên Tử Văn, nói:
– Giải đấu luận bàn chấm dứt ở đây đi.
– Hả? Vì sao?
Lâm Giai Nghị kinh ngạc tròn mắt.
Phàm Vũ chỉ Hoắc Vũ Hạo, nói:
– Ngươi cũng là hồn đạo sư cấp 8, hồn sư cấp Hồn Đấu la, chẳng lẽ vẫn chưa phát hiện Vũ Hạo đã tiến vào trạng thái minh tưởng sâu hay sao?
Đúng vậy, khi Hoắc Vũ Hạo lúc ngồi xuống, đã lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng sâu. Ngồi ngay ngắn, không động đậy như một bức tượng.
Hiên Tử Văn thấp giọng kinh hô:
– Minh ngộ thức, minh tưởng sâu?
Phàm Vũ bất đắc dĩ gượng cười:
– Chỉ e là, tình huống của tiểu tử này thật sự không thể xem xét như hồn sư bình thường. Phiền các ngươi, chuyển cáo đường chủ trao đổi luận bàn chấm dứt từ lúc này. Tin rằng Đường chủ cũng muốn kết quả này. Có điều phải tạm thời chiếm dụng cái sân này của các ngươi, trạng thái minh tưởng sâu tuyệt đối không thể bị quấy rầy, ta sẽ ở lại hộ pháp cho hắn.
Hiên Tử Văn gật đầu:
– Điều này ta biết, ta hiện tại là lão sư chỉ đạo của hắn, ta sẽ ở lại cùng ngươi bảo hộ cho hắn. Việc đường chủ, đành phải phiền Lâm chủ nhiệm rồi.
Lâm Giai Nghị nhíu mày, nhưng cũng gật đầu, lập tức quay lại đài chủ tịch. Sự cố ngoài kế hoạch này thật khó ngờ, ai dè Hoắc Vũ Hạo lại đột nhiên xảy ra biến hóa này chứ, tự nhiên lại minh tưởng sâu .
Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần nghe báo cáo thực sự cũng kinh ngạc, trong lòng lại càng thêm lo lắng. Bề ngoài có vẻ như luận bàn thế này toàn bộ hiệu quả đều thu hết về phe mình, cứ nhìn đám học viên sau ngày hôm qua trở về đều có phản ứng rất tốt, sôi nổi thảo luận phương pháp đánh bại hồn sư, đối kháng hồn sư … Có thể thấy rõ, sau hôm nay, Học viện Nhật Nguyệt chắc chắn sẽ nổi lên một phen phong trào tu luyện náo nhiệt cho xem.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo thu hoạch ít hơn sao? Minh ngộ thức minh tưởng sâu, có thể khẳng định va chạm trước đó với kiếm si Quý Tuyệt Trần đã khiến hắn tiến bộ, hơn nữa tiến bộ không nhỏ. Còn may tiểu tử này vẫn còn trẻ a! Nếu hắn xuất hiện ở học viện Sử Lai Khắc từ 20 năm trước, chỉ sợ…
Kính Hồng Trần bất đắc dĩ lắc đầu, bất kể ra sao, hiện tại tôn tử, tôn nữ đều còn ở học viện Sử Lai Khắc, muốn tính kế với Hoắc Vũ Hạo, cũng không thể không lo cho hai đứa chúng nó. Lão chỉ có thể tự an ủi, ít ra Hoắc Vũ Hạo cũng còn quá nhỏ, tương lai gần sắp tới vẫn chưa thể ảnh hưởng đến đại sự quốc gia. Hiện tại hắn có thể đột phá ở Học viện Nhật Nguyệt, vậy hai đứa cháu thiên tài của mình ở học viện Sử Lai Khắc có thể nào về tay không đây?
Ôm ý nghĩ như vậy, Kính Hồng Trần cũng bình tĩnh lại, cho phép Lâm Giai Nghị tuyên bố kết thúc. Kết quả Vũ Hạo đạt liên thắng 33 trận, không ai đánh bại được hắn, nhưng tình trạng hiện tại khiến hắn không cách nào đánh tiếp. Những học viên đặt cược hắn không vượt qua nổi 50 trận cuối cùng cũng lấy lại được chút cháo.
Một ngày sau, Kính Hồng Trần lại nhận thêm một tin tốt, kiếm si Quý Tuyệt Trần sau khi trở về, cũng tiến vào trạng thái minh tưởng sâu, cũng là minh ngộ thức như Hoắc Vũ Hạo, cuối cùng cũng là người duy nhất vãn hồi một chút mặt mũi cho Học viện Nhật Nguyệt.
Thế nhưng, không ai ngờ, Hoắc Vũ Hạo lại minh tưởng sâu một thời gian dài đến thế.
Phàm Vũ và Hiên Tử Văn cùng hộ pháp, dựng cho hắn một cái lều. Dù vậy hắn minh tưởng quá lâu, đến ngày thứ 7 vẫn còn chưa tỉnh, trên người đã đóng lên một lớp bụi.
Hai vị lão sư không thể để ngoại cảnh ảnh hưởng Hoắc Vũ Hạo tu luyện, nên đã dựng ngay đó một cái lều thật lớn cho hắn.