Xảo Hề đang ngồi ngẩn ra ỡ trong phòng, trông thấy đến là Bùi Bội. có chút ngạc nhiên, lại có chút mất mác. “Bùi tỷ tỷ. tỷ đi Giang Đò, khi nào thi trờ về?”
Nàng nhiều ít có phẩn tịch mịch, ngày thường còn có Bùi Bội là có thể tâm sự, nghe nói Bùi Bội cũng phải rời khỏi đây. không khỏi buồn bã không vui.
Bùi Bội nắm tay Xảo Hề. “Xảo Hề. ta cũng không biết khi nào thì mới có thể trờ về, muội một mình ở đâv, chiếu cố Tiêu đại ca cho tốt”.
Viên Xảo Hề than nhẹ một tiếng. “Muội… muội rất vô dụng, hắn cả ngày bề bộn nhiều việc, muội thật sự không biết trợ giúp hắn ra sao. Cha nói với muội, khi không có việc gì thì cũng đừng đi quấv rẩy Tiêu đại ca. Tiêu đại ca còn có chuyện của minh”.
Bùi Bội cũng biết đâv là thật tinh, mim cười nói: “Vô luận như thế nào. muội hoặc là mim cười, hoặc là một chén trà, đều có thể có lực tác động khién cho hắn từ trong mỏi mệt mà tinh lại. Bởi vi hắn hiểu rõ, muội cùng tỷ… đổi với hắn chi có yêu… chứ không có gì khác. Nếu muội có thể cho hắn sự an tâm. không tạo áp lực cho hắn. tỷ nghĩ như vậy cũng là giúp hắn rồi”.
Viên Xảo Hề có chút giải thích, gặt mạnh đầu nói: “Tỷ tỷ. muội đã hiểu phải làm nhưthế nào”.
Bùi Bội cười cười, lắc lắc tay Viên Xảo Hề, đứng dậy đi ra cửa tìm Tiết Bố Nhân, khi đi ngang qua phòng của Uyển Nhi. nghe được trong phòng có động tĩnh, trong lòng khè động, đã dừng bước lại.
Tiêu Bố Y mặc dù không muốn tim hiểu bí mặt riêng của Uyển Nhi. nàng lại muốn nghe xem Uyển Nhi nói cái gì. đổi với việc Uyển Nhi đột nhiên ròi đi, nàng tràn đằv kỳ quái. Theo nàng thấv. nểu nhưUyển Nhi quả thực đối với Tiêu BÓ Y không có ác ý. thi nghe một chút cũng không sao. đương nhiên nếu có ác ý, nàng càng muốn nghe.
Bất quá Uyển Nhi chi là một thuyền nương, thân phận thực sự mơ hồ. nàng chưa từng nói qua bán thân họ gì, cho dù người khác hòi thăm cũng lắc đầu. nàng cùng tiểu đệ vẫn cô đơn ờ Đông Đò, vậy vì sao phải đi Tương Dương?
“Tiểu đệ. tỷ phải đi” Thanh âm của Uyển Nhi truyền tới.
“Tỷ tỷ… không đi có được không?” Thanh âm tiểu đệ có chút nghẹn ngào, tràn đầv sự không nỡ.
Tỷ muội trầm mặc thật làu. Uyển Nhi mới nói khè: “Tiểu đệ. tỷ tỷ phải đi làm. làm một chuyện rất quan trọng. Đệ hiện tại đã là nam tử hán, là Điển Mục Thừa…”
“Đệ không cẩn phải làm cái gì Điển Mục Thừa, đệ cũng không phải nam tử hán… đệ không cho tỷ tỷ đi” Tiểu đệ khóc nói.
Thanh âm của Uyển Nhi đột nhiên nghiêm nghị hẳn lẻn: “Đệ đã đáp ứng tỷ tỷ cái gì? Tiểu đệ. tỷ tỷ sao có thể không đi. đệ đã nóỊ muốn học giống như Tiêu đại ca. chẳng lẽ là học tập như vậy sao?”.
Tiểu đệ không khóc nữa, nức nỡ nói: “Đệ nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ… tỷ không nên tức giận”.
Hai người nói tuy đơn giản, nhưng lại tràn đầy tỷ đệ tình thâm, Bùi Bội nghe được tiểu đệ khóc, trong lòng cùng chua xót, cơ hồ muốn nói chớ có đi. có vấn đề gì mà nhắt định phải Uyển Nhi đi giải quyá mói được? Nhưng do dự một chút, vẫn không thể tiến lên. Nàng có thể thấv được, chuyệ mà Uyển Nhi quyết định, rắt khó thay đổi.
Thanh âm của Uyển Nhi trong phòng chuyển thành nhu hòa, “Tiểu đệ. đệ đang ở Đông Đô, ờ bên cạnh Tiêu đại ca… tỷ rất yên tâm. Đệ có nhớ rõ tv tv đã nói cái gì với đệ không?”
“Nhớ rò…”Thanh ảm tiểu đệ trầm thấp.
“Đệ nói một lần nữa đi” Uyển Nhi khè nói.
“Nghe lời Tiêu đại ca. làm người tốt” Tiểu đệ đáp: “Nếu làm cho Tiêu đại ca gặp phiền toái, tỷ tỷ sẽ không trở lại nữa. Tỷ tỷ… tỷ nhắt định phải trờ về nha. đệ sè nghe lời Tiêu đại ca!”
Bùi Bội nghe xong, trong lòng cảm khái, cũng đã lặng vẻn rời đi, nghe đến đó. nàng hiểu 1’ẳng đã không còn muốn nghe tiếp nữa, tỷ đệ như vậy. vô luận như thế nào. cũng sè không có tâm tư hại Tiêu Bố Y!
Bông tuyết tung bay. trời đất mênh mông tĩnh lặng, Bùi Bội quay trờ lại phòng, chậm rãi sắp xép túi đồ. nhưng lại nhanh chóng suy nghĩ chuyện ờ Giang Đô sẽ ra tay như thế nào. đột nhiên nghe thấy ỡ ngoài cửa có tiếng ồn ào. Bùi Bội âm thẳm kỳ quái, thẩm nghĩ ai dám đến phủ đệ Tây Lương Vương làm loạn, đẩv cửa phòng ra. liền thắv Tiêu Bố Y đang lát người đi
“Tiêu đại ca… làm sao vậy?” Bùi Bội nhịn không được hỏi.
“■Hoe mập đã xảy ra chuyện” Tiêu Bố Y cau mày nói: “Ta đi xem”.
Bùi Bội còn muốn nói điều gì, thì thấy Tiêu Bổ Y đã biến mất dạng, Biển Bức. A Tú cùng Chu Mộ Nho đều đi theo phía sau của hắn, âm thầm lắc đẩu lẩm bẩm nói: “Loại nam nhân này…”
Hòe mập gặp chuyện thật ra là trong dự tính của Bùi Bội. Uyển Nhi vì loại bò suy nghĩ trong đẩu của Hòe mập. bản thân lại không tiện mờ miệng, chi có thể xin Bùi Bội ra tay. Bùi Bội đổi với Hòe mập đả kích một lần. thầm nghĩ lúc này một nam nhân thông minh thi sẽ tinh lại. một nam nhân vô dụng sẽ đi uống rượu, Hòe mập này trông thế nào cũng là vô dụng, đương nhiên sẽ đi mượn rượu tiêu sầu, say rượu thì sẽ nổi điên, làm loạn thì cũng binh thường, nhưng Hòe mập làm loạn kinh động tới Tây Lương Vương lại là chuyện nhièu ít có chút cổ quá.
Suy nghĩ trong đầu chợt lóe qua. Bùi Bội tiếp tục sắp xếp hành lý, Tiêu Bổ Y cũng đã đạp tuyết tìm được Hòe mập. Hòe mập quả nhiên không ngoài dự kiến của Bùi Bội. say khướt ngã lăn ra trên mặt tuyết. mặt mũi bầm dập, đã có binh sĩ vây thành một vòng, dân chúng cũng vây quanh không ít.
Tiêu Bố Y vừa đến, binh sĩ đã ùn ùn quỳ xuống, cùng kêu lên: ‘”Tham kiến Tâv Lương Vương”.
A Tú tiến lẻn nâng Hòe mập dặv. trông thấy hắn mặt mũi bầm dập, không khòi cau mày nói: “Cái này… thủ hạ của Tãv Lương Vương… cùng có người dám đánh sao?”
Tiêu Bố Y cũng kỳ quái, thẳm nghĩ A Tú nói không sai. thì có binh sì kinh hài. cuống quít tiến lên phía trước nói: “Thuộc hạ Phụng Thùa úy Hạ Vô Thương, không biết người này là thủ hạ của Tây Lương Vương”. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
“Hắn vì sao bị đánh vậy?” Tiêu Bố Y hòi.
Hạ Vò Thương do dự, áp thấp thanh âm xuống, “Thật ra hắn không phải là bị chúng thần đánh, người này ờ trên đường cái lại công nhiên nhục mạ Tâv Lương Vương, nên bị dân chúng phẫn nộ đánh cho một trận, chúng thần chi sợ hắn bị đánh chết, lúc này mới can ngăn!”
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, dỡ khóc dỡ cười.