Thịnh Thế cũng không biết rốt cuộc mình suy nghĩ bao lâu, mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
****************
Hôm sau khi Thịnh Thế tỉnh lại, Cố Lan San vẫn còn trong trạng thái ngủ say, anh nhìn mặt trời, hôm nay là thứ bảy, vốn có hẹn với khách hàng đi đánh gôn, nhưng khi nhìn Cố Lan San một chút, anh dứt khoát gửi đi một tin nhắn báo cho thư ký hôm nay hủy bỏ tất cả lịch trình của mình.
Thịnh Thế rón rén vén chăn lên, xuống giường, đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi xuống lầu, người giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, anh đi dạo một vòng phòng bếp, nghĩ tới kỳ kinh nguyệt của Cố Lan San, nên phân phó người làm chút cháo ấm.
Cả quá trình nấu cháo, Thịnh Thế vẫn luôn ở trong phòng bếp, tất cả người giúp việc phòng bếp và đầu bếp đều cẩn thận và áp lực, đặc biệt nghiêm túc làm, anh thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm đôi lời, những thứ cháo này lúc nào thì nấu lửa nhỏ, lúc nào thì nấu lửa to, bà quản gia là người hiểu Thịnh Thế nhất, chỉ một lát, bà nhìn Thịnh Thế cũng hiểu ý tứ gì, bà lên tiếng: “Ngài Thịnh, ngài muốn học nấu cháo sao? Có thời gian tôi sẽ viết xuống cặn kẽ các bước nấu cháo cho ngài.”
Thịnh Thế bị nói đúng nỗi lòng, cũng không lúng túng nhiều, gật đầu, “Ừ” một tiếng rồi nói: “Tôi đi xem một chút xem Sở Sở đã tỉnh chưa.”
Thịnh Thế rời đi, mọi người trong phòng mới thở dài một hơi, ai nên làm gì thì làm cái đấy.
Thịnh Thế đi dọc theo cầu thang, lên lầu, mới vừa chạm vào cửa phòng ngủ anh đã nghe được tiếng điện thoại di động vang lên, trong lòng anh còn đang suy nghĩ hôm nay đã nói hủy tất cả lịch trình rồi mà, đây là có chuyện gì rồi?
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn, là anh rể cả gọi tới, lúc này anh mới vội vàng đi tới thư phòng nghe máy “Anh rể cả?”
“Nhị Thập, anh có chuyện rất quan trọng, trước anh cần nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho em.”