Tôi và Vương Thư dọn đồ, cùng lên xe đi về hướng thành phố.
“Cám ơn anh đã theo tôi, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của tôi khi trở lại nước R!”
Vương Thư cười, thật lòng nói với tôi.
“Không cần khách khí, nói lời cám ơn phải là tôi mới đúng, tôi được ăn một buổi tiệc ngon tuyệt!”
Tôi cười nói.
“Được rồi, nếu anh còn muốn ăn, thì chỉ cần điện thoại cho tôi, chúng ta lại đi ăn!”
Vương Thư nói xong, bỗng nhiên lại nghĩ, nếu như hắn không gọi điện thoại cho mình thì làm sao bây giờ, cho nên vội vàng nói thêm một câu:
“Nếu như tôi muốn ăn, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!”
“Được!”
Tôi cũng không để ý quá nhiều, gật đầu đáp.
Xe tới trước khách sạn của tôi, nhưng để cho một cô cái như Vương Thư một mình lái xe về thì tôi không yên tâm.
“Như vậy đi, tôi chở cô về trước, sau đó tôi bắt xe về là được rồi!”
Tôi nhìn Vương Thư nói.
“Không sao đâu!”
Vương Thư thấy tôi quan tâm nàng, rất là cao hứng, nhưng vẫn cự tuyệt nói:
“Anh mau lên đi, về tới nhà tôi gọi điện thoại cho anh!”
Nói xong nàng giơ điện thoại lên, ngụ ý nói.
Tôi gật đầu dù sao đây là thành phố được mang danh là Bất Dạ Thành, người còn rất nhiều, với lại đèn đường, nhà cửa san sát.
Tôi đưa mắt nhìn Vương Thư rời đi, sau đó vào khách sạn. Mới vừa vào khách sạn, đã thấy một người tới đón.
“Xin chào, đây có phải là bạn Lưu Lỗi không?!”
Người đi tới là một người mặc âu phục, dùng Hoa ngữ nói với tôi.
“Đúng, xin hỏi ông là?”
Tôi nghi ngờ nhìn thoáng qua người trước mặt, dường như tôi không quen biết hắn!
“Tôi là nhân viên trong ban tổ chức cuộc thi này, chúng ta qua bên kia nói chuyện!”
Trung niên nhân chỉ vào một cái sofa cách đó không xa nói.
“Được rồi!”
Tôi gật đầu, mặc dù không rõ người này muốn làm gì, nhưng nhìn hắn bộ dáng của hắn cũng không có ác ý. Huống chi ở trong khách sạn hắn cũng không dám làm gì với tôi.
Sau khi tôi và trung niên nhân ngồi ở trên ghế sa ***, người này lại tiếp tục bảo phục vụ sinh gọi hai ly nước uống, sau đó mới nhìn tôi nói:
” Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Cao Á Quân, là trọng tài của cuộc thi giao hữu lần này!”
“Xin chào ngài.”
Tôi lễ phép nói. Mặc dù tôi vẫn chưa biết hắn có mục đích gì.
“Chuyện tình là như vậy, ngày hôm qua tôi có nghiên cứu lại cuốn băng ghi lại trận đấu giữa cậu với Dương Uy…”
Cao Á Quân còn chưa nói hết đã bị tôi cắt ngang.
“Cao tiên sinh, chuyện ngày hôm qua tôi cũng không muốn giải thích gì cả, hơn nữa tư cách dự thi của tôi cũng bị hủy bỏ, nên ngài đừng có quấy rầy tôi!”
Tôi không khách khí nói.
Thật ra thì chuyện giữa tôi và Dương Uy là chuyện nhà, nói ra trước mặt người ngoài làm cho tôi cảm thấy xấu hổ.
“Lưu Lỗi, chuyện này là do chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi cậu!”
Cao Á Quân nói câu này làm cho tôi sửng sốt, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
“Chuyện này chúng tôi đã điều tra rõ, trận đấu giữa cuậ và Dương Uy trong thời điểm rút thăm không có, nhưng do một nhân viên nhận hối lộ, mới cố ý sửa đổi, chúng tôi đã sa thải người kia, chuyện này cũng là do sơ suất, xin cậu lượng thứ!”
“Hóa ra là như vậy!”
Tôi chợt hiểu nói.
“Đúng, cho nên tư cách của cậu được khôi phục, có thể tiếp tục tham gia thi đấu!”
Cao Á Quân nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
“Ách… Tôi thấy hay là thôi đi.”
Thật ra thì tôi cũng không có hứng thú, lúc đi cũng chỉ là đi cùng với Đinh Văn Phong mà thôi.
“Tại sao lại như vậy, tôi thấy dựa vào thực lực của cậu cũng có thể dễ dàng đoạt giải cao!”
Cao Á Quân nói.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 411: Chuông điện thoại