“Chúng ta đã có mấy vị tướng quân gia nhập trận doanh phản kháng.”
“Quân đội tồn tại cùng chúng ta, tự do tồn tại cùng chúng ta, tôi cũng tồn tại cùng chúng ta.”
“Lúc này đây, tôi kêu gọi mọi người tham gia cùng tôi, cầm vũ khí chống lại sự thống trị của Cửu Phủ tàn khốc!”
Tổng thống hướng về phía màn hình, hô to: “Tôi tuyên bố, cách mạng quang vinh của Liên bang Tự Do bắt đầu!”
Màn hình TV vụt tắt.
“Cách mạng… quang vinh?”
Cố Thanh Sơn ghi nhớ, vẻ mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Đế quốc Phục Hy sắp đánh tới, Địa ngục Hàn Băng sẽ xuất hiện ở nhân gian. Dưới tình hình nguy cấp này, Tổng thống lại đưa hành vi của Cửu Phủ ra ánh mặt trời.
Liên Bang, từ giây phút này loạn rồi?
“Cứ tưởng là động viên trước cuộc chiến, ai ngờ lại thành thế này… Xem ra Liên bang sắp rơi vào nội chiến.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
“Cất quang não của ngài đi.” Tống Thiên Thành nói.
Cố Thanh Sơn bèn cất quang não đi.
Một lát sau Tổng thống quay trở lại.
“Chuẩn bị xong chưa?” ông hỏi.
“Xong.” Tống Thiên Thành nói.
“Nổ đi.” Tổng thống phân phó.
“Đùng!”
Trong vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện trạm vũ trụ Tinh không.
Không gian bị Nữ Thần Công Chính cô lập lúc trước, đột nhiên lại xuất hiện một chiếc hộp đen to bằng móng tay.
Bom phân hủy Nano.
Lần trước, khi các chuyên gia đến bảo dưỡng máy móc trong phi thuyền Thần Điẹn, một tên thượng tá hải quân đã lén bố trí một quả bom phân hủy nano tại đây.
Nó có thể nhanh chóng phá hủy hồ chứa nguồn năng lượng của Thần Điện và hệ thống cung cấp năng lượng của Nữ Thần Công Chính.
Đến bây giờ bom nano vẫn luôn im lặng ở đấy.
Giờ đây, nó đột nhiên phát nổ!
Đùng!
Bom nano phát ra tiếng nổ đùng đoàng, màn sương trắng phủ mù mịt xung quanh.
Màn sương trắng này được tạo thành từ vô số người máy nano cỡ nhỏ.
Một khi được kích hoạt, chúng sẽ làm việc ngay lập tức, phá hủy mọi thứ xung quanh.
Đáng tiếc, nơi này đã bị cô lập từ sớm, lại sử dụng nguyên liệu của lựu đạn phòng ngự chuyên môn Nano rất nghiêm nhặt.
Chính vì vây bom phân hủy nano không hề có tác dụng gì.
Nhưng giờ toàn bộ phi thiuyền Thần Điện trạm vũ trụ Tinh không đều bị cắt hết tín hiệu.
Cứ điểm chìm trong một vùng bóng tối.
Khoảng cách của phi thuyền Thần Điện trạm vũ trụ Tinh Không với vũ trụ cực kỳ xa xôi.
Một thiên thạch tầm thường.
Chúng đột nhiên lộn xộn lên rồi lắp ráp thành một vệ tinh giám sát thu nhỏ.
Vệ tinh theo dõi thực hiện một loạt tín hiệu thăm dò và quay chụp giám sát về phía cứ điểm Thần điện hiệu Tinh không.
Cuối cùng, nó kết thúc.
Nó kết thúc rất nhanh, xuyên qua vũ trụ, vào bầu khí quyển, vào Liên bang Tự Do, quang não ở dinh Tổng thống phát ra tiếng tít tít.
“Thành công, Nữ Thần Công Chính đã bị đình trệ rồi!”
Hai tướng quân kích động nói.
Vẻ mặt Tổng thống lạnh lùng cũng dần giảm độ lạnh đi.
Chiếu theo kế hoạch, đi được đến bước này cũng coi như kết thúc tương đối hoàn hảo.
Nữ Thần Công Chính không can thiệp thì hành động chống lại quý tộc Cửu phủ có thể tiến hành suôn sẻ.
Là người lãnh đạp cấp cao nhất của nhân loại, ông biết Cửu Phủ có thể đối phó với quái vật vũ trụ.
Nhưng sau khi xuống Địa ngục, tất cả mọi người đều bất tử thì ai còn sợ quái vật lấy mạng nữa.
Thời khắc khao khát bấy lâu cuối cùng cũng sắp tới rồi!
“Tốt, truyền lệnh cho người của các cậu đi, lập tức điều động quân đội, chuẩn bị toàn lực tiến công Cửu Phủ.” Tổng thống ra lệnh.
“Vâng!”
Hai tướng quân chào rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Suốt cả quá trình Cố Thanh Sơn không hề nói một câu.
Tổng thống nhìn hắn, ngồi đối diện với hắn.
Dù ngồi ở sa lon, hông hắn vẫn ưỡn lên thẳng tắp, hai vai ngang bằng, mắt chăm chú, mọi cử đều không thể khiến người ta soi ra chút khuyết điểm nào.
Mặt hắn không cảm xúc, cả người cứ như ngọn núi lạnh băng.
Tổng thống mở quang não, liên tục bố trí sắp xếp.
Một lúc sau, ông nói: “Cậu nghĩ sao? Thuận theo tôi, cậu sẽ nhận được đãi ngộ trước nay chưa từng có.”
“Nếu tôi không theo?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nguyện ý làm nhà khoa học của Cửu Phủ, không muốn ở Liên Bang, cũng được thôi.”
Tổng thống thản nhiên nhìn Cố Thanh Sơn, khóe miệng không ý thức mím chặt lại.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi có một vấn đề nhất định phải hỏi ngài.” Cố Thanh Sơn nói.
Dám ra điều kiện?
Ánh mắt của Tổng thống lạnh hơn, khí thế không giận mà uy toát trên người ông.
Khí thế như vậy có thể dọa người bình thường sợ hãi, không nói được câu nào.
Nhưng Cố Thanh Sơn vẫn lẳng lặng nhìn Tổng thống, tựa hồ như chẳng ảnh hưởng chút gì đến hắn.
“Cho cậu cơ hội cuối cùng, hỏi đi.”
Tổng thống nhìn hắn nói.
Ngài Tổng thống vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, lưng thẳng tắp.
Cho dù hắn làm bất kỳ cái gì, nói bất cứ điều gì, đầu của ông cũng không dễ dàng lay động – cứ như là trên đầu của ông có gắn vật gì đó.
Cố Thanh Sơn thở dài, hỏi:”Bệ hạ, tổng thống thật còn sống không?”
…