Xem chi chi có thể báo cáo láo mà thôi!
Hứa Minh Tâm hạ quyết tâm, sau khi cảm ơn sự săn sóc của viện trường lập tức quay người bỏ đi, không ngờ vừa quay lại đã thấy Cố Gia Huy đứng trong phòng.
Hứa Minh Tâm nhắm tịt mắt, cả người bị doa đếncứng đờ ra không dám động đậy.
Cố Gia Huy nhin cô đấy vui vẻ, miệng cũng cong lên thành nụ cười đấy cưng chiều bước đến xoa đầu cô.
“Nhờ anh không?”
Cố Gia Huy đứng trước mặt viện trường cũng không hề che đậy.
Ai dám cả gan suy đoán xem rốt cuộc bọn họ có quan hệ ra sao.
Nói là chủ cháu cũng được mà gái thành niên và ông chủ cũng đúng, nói sao cũng vậy.
“Sao… sao anh lại đến đây…”
Hứa Minh Tâm đang run rẩy nhưng bên ngoài lại cổ tỏ ra bình tĩnh.
Không thể để Cố Gia Huy biết cô thi được bao nhiêu điểm nếu không là chết chắc rồi.
“Vốn muốn về sớm với em nhưng mà chủ An lại bảo em đến trường rồi nên anh đến thẳng đây tìm em luôn. Nghe bào có kết quả cuối kỳ rồi đúng không? Để người thấy này của em xem xem thành tích của học sinh mình ra sao nào, xem xem có làm anh nở mày nở mặt không.”
“Chuyện đó… chúng ta về nhà nói nhé. Nói mấy chuyện này trong phòng làm việc của viện trường không hay ho lam, Chúng ta về nhà rối hằng nói.”
Hứa Minh Tâm kéo tay áo anh di ra cửa nhưng lại bị Cố Gia Huy cản lại.
“Sao nào, thi tốt thì cần gì xấu hổ chủ Dù sao anh cũng là phụ huynh của em, hỏi đến kết quả của em một chút, vừa hay viện trường cũng đang ở đây, ông ấy chắc chắn sẽ nắm rõ tình hình của em đúng chứ.”
Cố Gia Huy không hề muốn bỏ đi mà còn bước lên trường.