Ai muốn đối phó với anh chứ?
“Xuống xe!!!” Một thằng khốn nạn đập vào mui xe của anh.
Giang Nghĩa khẽ cau mày, là một người yêu xe, điều mà anh không thể chịu đựng được nhất chính là người khác thiếu tôn trọng với chiếc xe của mình.
Anh tắt máy, kéo phanh tay, đẩy cửa bước xuống xe.
Nhóm người đó lập tức vây quanh, cười đểu nhìn Giang Nghĩa, không ngừng đập cây gậy bóng chày trên tay.
“Mày là Giang Nghĩa phải không?”
“Có biết mình sai ở đâu không?”
Nghe giọng điệu này, nhất định là người nào đó cố ý nhắm vào Giang Nghĩa chứ không phải đơn giản là chặn đường cướp của, nếu không thì bọn họ đã không biết rõ như vậy.
Giang Nghĩa thờ ơ nói: “Cho mấy người mười giây nói ra người đứng phía sau.”
“Cái gì?”
Tên tóc bù xù sửng sốt một chút: “Này, đầu óc của mày có vấn đề sao? Nhìn cho kĩ, chúng tao có bao nhiêu người, mày có bao nhiêu người?”
Giang Nghĩa liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
“Mấy người còn năm giây.”
“Chết tiệt, mày dám giỡn mặt với ông đây à?”
Tên tóc rối vung gậy bóng chày của mình lên, hung hăng đập vào đầu Giang Nghĩa.
Nhưng làm sao một kẻ lưu manh nhỏ bé lại có thể là đối thủ của chiến thần Tu La?
Anh nghiêng người né sang một bên, nện một cú đấm trúng bụng tên tóc rối, trong chớp mắt. hai mắt của người đó trợn tròn lên, hai tay ôm lấy bụng ngã khuỵu gối xuống, đau đớn không ngừng.
Mặc dù chưa chết nhưng anh ta không thể cử động được trong chốc lát.
Nhìn thấy Giang Nghĩa ra tay, những người khác đều căng thẳng.
“Mẹ kiếp, còn dám đánh trả?”
“Anh em, giết nó!”
Một đám người lao lên, vung gậy tấn công nhưng không một ai kịp đụng vào cơ thể của Giang Nghĩa, chỉ trong chớp mắt tất cả đều đã bay ra ngoài.
Sức mạnh của Giang Nghĩa vượt xa sự tưởng tượng của họ.
Người đàn ông này không phải là người mà bọn họ có thể đối phó.
Giang Nghĩa đi tới trước mặt một tên tóc rối, thờ ơ nói: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nói ra người đứng phía sau, tôi sẽ chừa cho mấy người một mạng sống.”