“Sở Sở, thật ra thì, tối nay, ý của em là, Nhị Thập có tư cách yêu em, đúng không?”
“Thịnh Thế khốn kiếp như vậy, không có tư cách yêu em rồi…… Vậy anh khiến Nhị Thập trở lại, em nói có được không?”
Thịnh Thế nói xong, trong lúc bất chợt mắt nóng lên, có một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, rơi vào bờ môi cô.
Cô ngủ rất an ổn, giọt kia nước mắt, theo khóe môi cô, len vào trong bờ môi của cô.
Cô chỉ là nhẹ nhàng chép chép miệng, liền lại tiếp tục quấn lấy chăn ngủ.
Thịnh Thế hơi nghiêng đầu, giơ tay lên, che mắt lại.
Anh không khóc thành tiếng, bả vai lại run run.
Đúng vậy, anh không có ý định nói cho Cố Lan San, ban đầu đã nói người cứu cô là Hàn Thành Trì, tại anh không tới thích nói chuyện tốt mà mình làm, để cho người khác cảm kích, thế nhưng lần này, anh đã không có ý định nói, nhưng anh làm nhiều như vậy chuyện tốt lại không bù được chuyện sai lầm anh đã làm, anh yêu cô, anh thật sự rất yêu cô, cho nên anh không muốn ích kỷ như vậy nữa.
Trong lòng của cô, mẹ của cô đã bị phá hủy, Nhị Thập cũng bị phá hủy, Cố Ân Ân tối nay có bộ dáng này, cô tất nhiên cũng rất đau lòng, duy chỉ có Hàn Thành Trì, anh không thể để cho hình tượng Hàn Thành Trì trong lòng cô bị phá hủy!
Cô cho là Hàn Thành Trì cứu cô, thì cứ để cho cô cho là như vậy, ít nhất sẽ làm cô cảm thấy được quan tâm, vậy là tốt rồi.
Mà chuyện anh cứu cô, cứ hoàn toàn che giấu, coi như là bí mật của một mình anh.
Con người, luôn vì những chuyện sai lầm mình đã làm mà phải trả giá thật lớn. Mà anh vì cô hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thể bù đắp lại những chuyện đã qua.