“Thôi đi ba!” Đại Lợi chết tâm một chút.
“Chậc!” Hắn tiếc nuối lên tiếng.
Làm việc chân tay tốt thật đấy, không cần phải nghĩ ngợi đau đầu. Nhưng lí do Trương Viễn Hoài vẫn chằng chừ không kích động nhảy vào làm như bình thường vì lương quá ít, hắn ngại không đủ tiền trùng tu nhan sắc vì ảnh hưởng của tia UV. Làm công việc tiền mất tật mang như vậy hình như hơi bị thiệt.
‘Ting!’ Bỗng nhiên điện thoại phát ra tiếng kêu, Trương Viễn Hoài ngồi xuống ghế đá trong công viên, đem điện thoại ra kiểm tra.
[Trác Nhân đã gửi lời mời kết bạn]Trương Viễn Hòai tự động bỏ qua dòng này.
[Trác Nhân: Xin chào, em là bạn cùng phòng của Vy Vy, nửa tháng trước ở bệnh viện chúng ta đã gặp nhau.] [Nguyễn Nhật Minh: Thì?]Đại Lợi “…”
Cái nết nói chuyện cọc lóc không bao giờ sửa vậy? Nhưng mà đối tượng là nhỏ này thì đáng nha, chửi luôn càng tốt:))
[Trác Nhân: Vy Vy muốn hẹn anh đi xem phim vào chiều nay nhưng điện thoại hết pin nên nhờ em nói với anh ạ.] [Nguyễn Nhật Minh: Cảm ơn, nói với cô ấy 4 giờ tôi đến đón.] [Trác Nhân: Cậu ấy nói không cần đâu anh, cậu ấy sẽ tự đến.] [Nguyễn Nhật Minh: Ờ.]“Người ta nói không cần đón cái không đón luôn, người yêu vậy mà coi được?” Đại Lợi bất mãn.
“Chứ muốn gì?” Trương Viễn Hoài không hiểu nó nói gì, bộ cái câu đó sai chỗ nào hả?
“Thẳng nam chết tiệt.” Bỗng nhiên nó nổi hứng mắng Trương Viễn Hoài ngọt sớt.
Với cái tính không hiểu chuyện phong nguyệt đó của kí chủ, nằm dưới là đúng rồi. Chứ nhạt nhẽo vậy “tán” người ta ở lĩnh vực vật lí thì được chứ theo nghĩa văn học thì còn lâu.
“Mẹ mày, thiếu đòn hả?”
Ôi thì ra cái miệng xinh đẹp này của hắn thuần thục nhất chính là mắng người.
Tại chung cư của mình, Trần Hạ Duy có vẻ ngoài lôi thôi ngồi trên sô pha đang cắm đầu nhìn vào màn hình máy tính. Cậu chăm chú đến nỗi Trác Nhân đến gần cũng không phát hiện ra.
“Cậu xem cái gì hoài vậy? Cơm trưa cũng không ăn!” Trác Nhân cằn nhằn.
Lúc này Trần Hạ Duy mới rời tầm mắt ra khỏi máy tính, cậu đang trả lời, nhưng khi thấy dáng vẻ Trác Nhân liền không khỏi kinh ngạc: “Mình đang lọc những công ty tuyển dụng tốt ra cho anh Minh– Oa hôm nay cậu xinh quá!”
Vết tàn nhan trên mặt đều biến mất, khiến khuôn mặt vốn ưa nhìn nhờ lớp nền mịn màng mà càng trở nên xinh đẹp, dạng mắt vốn là khuyết điểm giờ thì ngược lại càng duyên dáng. Kỹ năng trang điểm của cô đã tiến bộ rất nhiều. Trang phục xinh xắn, phụ kiện phù hợp với kiểu trang điểm cũng là điểm cộng rất lớn.
Trác Nhân cao hứng vuốt tóc: “Thật không?”
Trần Hạ Duy giơ ngón cái, không tiếc lời khen: “Thật, cậu rất xinh!”
“Moah, yêu cậu nhất.” Trác Nhân hôn gió một cái rồi tạm biệt Trần Hạ Duy, cô ngồi trước thềm cửa mang giày cao gót vào chân, Trần Hạ Duy thấy bộ dạng hào hứng của cô không khỏi hiếu kì:
“Cậu đi đâu vậy?”
Trác Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười khó hiểu: “Đi xem phim.”
Trần Hạ Duy hoàn toàn không nhìn ra được ý tứ sâu xa của cô, trêu chọc: “Có đối tượng rồi ah~”
Trác Nhân như thiếu nữ mới lớn, ngại ngùng chạy mất.
Bốn giờ đúng, Trương Viễn Hoài xuất hiện ở trước cửa rạp chiếu phim. Hắn nhìn xung quanh một lượt không thấy bóng dáng Hạ Vy đâu.
Hôm nay cô đến muộn à?
“Anh Minh!”
Giọng nói ngọt ngào vừa vang lên, Trương Viễn Hoài lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngay lập tức hắn đanh mặt lại tỏ vẻ không vui.
Trác Nhân xách váy hớn hở chạy đến, chiếc váy xúng xính cùng nơ bản to trên đầu làm cô trông như một cô công chúa.
“Em đứng ngay đó, gọi anh quá trời mà anh không nghe.” Trác Nhân chỉ vị trí gần tượng linh vật nói.
Thật ra Trương Viễn Hoài có đi ngang đó, cũng có nghe phong thanh tên mình, nhưng nhìn một lượt chả thấy ai nổi bật cả nên tưởng gọi người khác. Phải biết rằng hắn trước nay tìm Hạ Vy không hề khó, cô xuất hiện ở đâu thì là tâm điểm ở đó, nhìn một phát là thấy ngay. Ai biết người đón hắn là nhỏ này, hắn tìm Hạ Vy nên tìm không ra là phải rồi.
Trương Viễn Hoài không giải thích, chỉ hỏi: “Vy Vy đâu?”
Trác Nhân vừa nghe liền tỏ vẻ khó xử: “Hôm qua cậu ấy đi party đến sáng mới về, vừa nhờ em hẹn anh xong là không nhịn được mà ngủ quên đến giờ luôn. Em thấy thất hẹn không hay nên chạy ra đây nói cho anh biết, mong anh thông cảm cho cậu ấy.”