” Hôm nay để con solo với Duy Dương cho” Nó tự tin nói
Vâng vừa nói xong thì cả chú cả cô cả Duy Dương đã haha vào mặt rồi, haizz quá đáng dị luôn
” Hay cược cái gì nữa đi” Vâng là cô An đấy
” Thôi, hôm trước chơi rồi mình con phải chạy đấy” Nó lắc lắc đầu
” Ủa em bảo em quên rồi mà?” Duy Dương nghiêng đầu nhìn nó
” Ơ em lại quên rồi” Nó lại giả vờ ôm đầu làm mọi người phì cười
Nó đang tính so deep thêm vài giây thì mẹ Duy dương qua
” Chơi với Đan hôm nữa mai về rồi kìa”
” Hic hic con sẽ rất nhớ mọi người” Nó trưng cái bộ mặt giả dối của mình ra làm ai cũng buồn cười
” Thôi đi bà, vào lấy vợt ra đi” Cô An lườm nó cái, đâu ra cái thứ giả dối như nó cơ chứ
Nó cười rồi chạy vào nhà lấy vợt cầu xịn sò ra
Nếu mai Trung Kiên không xuống thì mình nó cũng sẽ về thôi, để lát gọi xem anh có xuống không.
Hôm nay nó sẽ nhất định chơi nghiêm túc để xem mình kém Duy Dương tới mức nào
” Em có yêu cầu nho nhỏ”
” Sao?” Duy Dương cười
” Dù sao chúng ta cũng tình nghĩa thầy trò, ơ có thể xem là thầy trò không, à thôi, dù sao chúng ta cũng có chút quen biết, á đúng là biết nhiều thứ nên anh có thể nương tay một chút không?”
” Nhưng anh không thể thấy cầu mà không đỡ” Duy Dương phì cười sau khi nghe nó nói
” Chỉ cần anh không đánh mấy quả hiểm hóc là được rồi, dù sao em nhất cầu lông nữ ở trường đấy, anh mà để em thua nhiều là em sẽ thấy thất vọng về bản thân mà chết mất”
” Haha để anh xem xét”
Nó gật gật đầu rồi bắt đầu phát cầu, móa sao nó thấy Duy Dương chẳng nhường chút nào hết vậy, nó vẫn phải chạy hục mặt ra
” HOÀNG DUY DƯƠNG”
Nó gào lên, anh ngơ ngác nhìn nó, và đúng lúc đấy quả cầu rơi xuống bên phía anh
Ồ má nó nhảy cẩng lên, nó tính gọi anh trách móc thôi mà, ai ngờ anh lơ đãng chẳng thèm để ý cầu luôn
” Theo như luật ra lúc nãy là anh chỉ cần để cầu rơi 1 lần thì là thua đó, aaaa thích thực sự”
Duy Dương ngơ ngác vài giây cũng hiểu, haizz nó có cần bất chấp thủ đoạn để thắng thế không?
” Xem Đan kìa” Mẹ Duy Dương nhìn nó phì cười
” Cháu thắng Duy Dương rồi đấy ạ” Nó vội chạy lại khoe
” Chắc bà lại dở mĩ nhân kế ra chứ gì?” Cô An chép miệng
” Cô nhầm rồi ạ, Duy Dương còn lâu mắc mĩ nhân kế, anh ấy thích con trai không thích con gái đâu, học chung lớp với toàn gái xinh mà còn chẳng thích ai, anh ấy thích Trung Kiên nhà mình rồi”
Duy Dương đứng nhìn nó bóc phốt anh, ủa ủa nó đang nói cái gì đấy không biết
” Đừng nha, nhà cô có mỗi đưa con trai thôi đấy” Mẹ Duy Dương cười xua tay
” Hí hí con đùa đấy” Nó ôm miệng cười rồi quay lại tiếp tục chơi với Duy Dương
Lần này nó còn lâu dở mấy trò mèo đấy với anh được nữa đâu, và đương nhiên anh sẽ không nương tay với nó nữa đâu
” Sao anh quá đáng thế” Nó nhắn mặt đứng chống tay thở
” Anh đang đánh nghiêm túc thôi mà” Anh chống tay giống nó, cười một cái, tính trêu nó thôi chứ anh làm gì bị mệt tới vậy
” Bỏ đi, em không chơi nữa đâu, chiều mai anh tự chơi một mình cho xem”
” Dỗi à?”
” Đúng đấy ” Nó vênh mặt
Vâng ngoài chỉ biết cười ra thì Duy Dương nhà ta chẳng biết nói gì thêm
Nó mệt nên chẳng thể nào chơi được nữa, đành vào nhà tắm thôi, chơi thể thao mà như này chắc chết sớm, thế nên chú ra chơi cùng anh còn nó chịu thôi.
Vâng nó đang ngủ ngon lành thì điện thoại reo chuông, mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại, hóa ra là Trung kiên gọi
” Alo ~~”
” Mày lại đang ngủ đấy à?”
” Sao?”
” Không xuống được, đổi lịch học rồi nha”
” Thì chiều em về một mình”
” Ok”
Nói xong nó tắt điện thoại rồi ngủ tiếp, hừmm đang còn sớm mà.
Vừa ngủ thêm được lúc thì điện thoại lại tiếp tục reo chuông
” Alo”
” Em đang ngủ à?”
” Đúng vậy” Nó chẳng biết ai đâu, đang ngủ biết gì đâu, riêng Trung kiên có ngủ cũng nhận ra vì phong cách nói chuyện cục súc của anh rồi
” Chiều em về sao?”
” Ơ… à đúng rồi”
” Vậy thôi ngủ tiếp đi” Nó chẳng buồn tắt điệnn thoại rồi ngủ tiếp
Và sau đó nó ngủ tới 9h sáng mới ngủ dậy, trời ạ bao nhiêu là thứ phải làm mà, nào là sắp xếp đồ vào vali là đủ mệt rồi, còn đống sách vở nữa chứ, hazz
Buổi chiều cô nghỉ làm để đưa nó về, vì nó phải vận chuyển quá nhiều đồ, haizz nó hóng Duy Dương mãi mà chẳng thấy, xong thấy anh nhắn tin bảo anh phải đi học thêm, vậy chắc không biết bao giờ mới được gặp lại đây
Ơ ban đầu dự tính 1 tháng ở đây thôi, giờ hơn một tháng liền bỗng cảm thấy đang quen dần rồi lại phải chia tay, haizz cứ như chia tay người yêu, à quên đã có người yêu bao giờ đâu mà biết.
” Bai bai” Nó xụ mặt quay lại nhìn căn biệt thự trước khi lên oto
” Thích xuống khi nào chẳng được, cứ làm như kiểu không xuống nữa ấy”
” Về cái là bắt đầu vào những ngày tháng học thêm hè cho tới tận khi khai giảng ấy ạ, chẳng có thời gian nghỉ đâu cô ơi” Nó thở dài
” Chẳng nhẽ chủ nhật cũng không hay sao?”
” Nghỉ được hôm mất công xuống, haizz thôi”
” Thế bằng ielts gửi về đây hay về nhà hay về đây”
” Chắc gửi bưu điện về nhà ạ, thôi có khi tạch rồi cũng nên ấy ạ”
” Ủa sống bi quan vậy ?”
” Con nghi ngờ năng lực của bản thân thôi, mẹ sẽ đấm không trượt phát nào mất”
” Thôi đường nào cũng xong rồi, học hơn 1 tháng thì được 6. là tốt rồi”
” Con học từ bắt đầu lên lớp 10, chỉ là tự ôn tập thôi”
” Thôi lo lắng làm gì, cùng lắm thi lại có sao đâu”
Nó lại thở dài, nghe thi lại như dễ lắm á, lệ phí thi cũng nhiều tiền, và thêm nữa mẹ sẽ chửi cho ấy.
Suốt chẳng đường về nhà lần này nó chỉ nghe nhạc và ngủ mà chẳng nói nhiều như mọi lần nữa…
Chẳng hiểu sao nó có những lúc ngáo ngáo thực sự, kiểu bị vui vẻ quá đà ấy, nhưng có nhưng lúc ngồi suy nghĩ linh tinh các thứ rồi tự thấy buồn, cũng chẳng biết tại sao, cứ như kiểu là tôi buồn chẳng biết vì sao tôi buồn.