Lâm Sơ Thịnh cười đồng ý, nhìn theo bóng dáng cô ấy xuống xe rồi đi vào khu chung cư nhỏ, sau đó Quý Bắc Chu mới khởi động xe chạy.
Sau khi thổ lộ xong, hai người lại ngồi với nhau một lần nữa, bầu không khí xen lẫn cả sự xấu hổ, radio trên xe lại đang phát kiểu nhạc của những năm 70-80, ánh mắt Lâm Sơ Thịnh thoáng nhìn qua bên ngoài cửa sổ, có một mảnh nhỏ màu trắng đang rơi chậm xuống.
Sắc trắng này càng ngày càng nhiều, nhuộm cả đường phố thành một màu trắng.
Gió tây thổi xào xạc, tựa như chấm hoa dương, không thấy xuân dương liễu, chỉ thấy nhành quế suông.
Lâm Sơ Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì cả một đoạn đường, cho đến khi sắp đến nhà nghỉ nhà họ Lâm, cô mới lên tiếng, “Anh dừng xe ở phía trước để tôi xuống là được rồi.”
Quý Bắc Chu cũng không nói gì thêm, dừng xe sát vào, cũng đẩy cửa ra xuống xe theo cô.
Tuyết mịn bay theo gió, rơi trên bả vai cô, lúc này đối diện với anh, cô vẫn thấy luống cuống không biết làm thế nào.
“Em về đi, tôi nhìn em vào rồi sẽ đi.”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, thời tiết quá lạnh, cô bất giác vùi mặt vào trong cổ áo để ngăn cản cơn gió lạnh, nhưng cũng vì sợ lạnh, nên không muốn duỗi tay ra để kéo cổ áo lên cao hơn.
Quý Bắc Chu cúi đầu xuống, quan sát cô.
Anh không nói trước tiếng nào đã tiến lại gần cô.
Lâm Sơ Thịnh vừa định trốn ra sau, ngón tay anh đã nắm lấy phần cổ áo của cô, giúp cô kéo áo lên cao, che kín cả miệng mũi, cô ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
“Tuy rằng hôm nay em lấy tôi ra làm lá chắn, nhưng những lời tôi nói với em… Đều là lời thật lòng.”
“Người khác thường nói, tình yêu cho đi không cần phải nhận lại, nhưng tôi chỉ cảm thấy tôi rất ích kỷ, bởi vì…”
“Tôi mong em chỉ thuộc về một mình tôi.”
Miệng mũi bị áo lông che kín, hơi thở ấm áp cũng phả vào trong cổ áo, không thể thoát ra, hơi nóng phản ngược lại, khiến cho nửa khuôn mặt đang vùi trong áo của cô trở thành một màu đỏ ửng.
“Không nói nữa, em vào nhà đi, đừng để bị cảm tiếp.”
Quý Bắc Chu cười, nhìn theo bóng dáng cô bước vào nhà.
Lâm Sơ Thịnh biết anh vẫn luôn nhìn theo cô, cả người cô cứng ngắc, trái tim căng thẳng, đi đường cũng không biết nên bước chân nào trước.
—
Sau khi về nhà, cô chỉ rửa mặt sơ qua, sau đó lấy nước ấm để ngâm chân, lúc này cô mới cầm vào điện thoại lên một lần nữa, chuẩn bị gửi tin nhắn đã về đến nhà cho Triệu Thiến, nhưng mới để ý rằng, Quý Bắc Chu cũng đã gửi tin nhắn cho cô.
【 Tôi đã đến chỗ bọn Tiểu Úc rồi. 】
Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, bọn anh gặp nhau thì cứ gặp nhau thôi, anh báo lại với cô để làm gì chứ, nhưng cô vẫn gửi một chữ 【 Vâng 】 .
【 Có vài người đang hát, chắc cũng không về muộn lắm, em đang làm gì thế? 】
【 Ngâm chân. 】
Giọng điệu này, có hơi giống như bạn trai bạn gái đang hỏi lẫn nhau.
【 Có một chuyện mà tôi thấy cần phải nói thẳng với em. 】
【 Chuyện gì vậy? 】
Lâm Sơ Thịnh hỏi một cách tùy ý.
【 Thực ra hôm nay tôi không nghe được cuộc nói chuyện giữa em và cậu ta, không rõ hai người nói gì với nhau, em vẫn chưa phải là bạn gái của tôi, tôi có quyền được theo đuổi em, cậu ta cũng vậy, tôi cảm thấy cho dù có cạnh tranh công bằng, tôi cũng sẽ không thua. Vậy nên dù tôi biết cậu ta muốn làm gì, nhưng cũng sẽ không định đi nghe lén, hoặc là cố ý quấy phá. 】
Quý Bắc Chu cũng hiểu rõ tình cảm là thứ không thể cưỡng ép được, anh có thể cạnh tranh công bằng với bất kỳ ai.
Tuyệt đối sẽ không vì có người theo đuổi mới xuất hiện, mà thấy lo sợ không theo đuổi được cô, cố ý nghe lén quấy phá, hoặc thấy thua cuộc không chịu nổi.
Lâm Sơ Thịnh lại thấy não mình mông lung, cả người cứng đờ!
Sao anh lại đáng ghét quá vậy!
Quá cao tay rồi!
Lại đi lừa cô?
Mà cô vẫn cứ ngây thơ nói hết ra, hoặc lúc ấy do cô chột dạ quá, mới dính phải cái tròng của cái tên đáng ghét này.
Điện thoại lại rung lên, tin nhắn mới nhất hiện ra.
【 Nhưng có thể nghe được chính miệng em nói thích tôi, tôi rất vui. 】
Không chỉ nói, mà còn nói tận hai lần!
Lâm Sơ Thịnh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, ước gì có thể hất chậu nước ngâm chân trước mặt này lên mặt anh!
Hết chương 41.
Lời của tác giả:
Hi hi, bất ngờ không, ngạc nhiên không :))
Em gái Lâm vẫn ngây thơ quá, đi vào tròng của tên chó đáng ghét này.
Mọi người có thể xem lại cuộc nói chuyện của hai người trong chương trước, anh Bắc rõ ràng không biết, nhưng em gái Lâm lại tưởng anh ấy cố ý giày vò cô, nên đã ngả bài nói thẳng ra.
Anh Bắc: Cạnh tranh công bằng, chẳng lẽ tôi lại thua à? Mà cần phải làm những chuyện mờ ám lén lút?
Em gái Lâm: Lòng người hiểm ác!
Anh Bắc: 【 Xoa đầu– 】