Dung Từ cúi chào một cái, sao đó biến mất.
Lão vừa đi, Huyền Tịch liền mở mắt. Hắn đưa tay ra, trên tay liền xuất hiện một đóa liên hoa. Cánh hoa trong suốt óng ánh, tỏa ra thất sắc quang mang, tựa như những cánh hoa pha lê diễm lệ, chậm rãi xoay tròn trên tay hắn.
Một tháng trước Phượng hoàng bay múa trên bầu trời Đông Nhạc quốc, đây rõ ràng là một điềm báo, có Phượng tinh giáng thế, sau khi đến đây gặp Lam Nguyệt, Tịnh hồn liên lại nở rộ tỏa ra thất thải quang mang. Nàng lại sở hữu thể chất cực hiếm, linh căn cũng là dạng cực phẩm, phải chăng, chính là người hắn cần tìm?
Hay chỉ là trùng hợp?
________
Lam Nguyệt không tìm thấy Huyền Tịch, chỉ có thể tự mình đi tiếp.
Cũng đúng ý nàng, không có Huyền Tịch, lúc hành động cũng không cần kiên kỵ quá nhiều.
Lam Nguyệt chậm rãi đi về phía trước, nàng cũng không phát hiện, lúc nàng bước qua một chỗ, đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, tựa hồ đã bước vào cái gì đó.
Càng đi, Lam Nguyệt càng phát giác không đúng. Nàng dừng chân, xung quanh đã một mảnh tối om.
“Lão phượng hoàng, lão phượng hoàng, Quân Vô Nhai!”
Lam Nguyệt liên hệ Phượng Linh giới, nhưng thật lâu vẫn không nghe thấy tiếng Quân Vô Nhai đáp lại.
“Kỳ lạ, sao lại mất liên hệ?”
Nàng khẽ cau mày, dừng chân lại.
“Baba, cao nữa, aaa, Nguyệt Nhi muốn cao nữa a!”
“Đươc.”
Thanh âm quen thuộc vang lên, thân thể Lam Nguyệt cứng đờ, nàng cảm giác bản thân đang ngồi trên một ván gỗ, nhẹ nhàng đong đưa.
Lam Nguyệt xoay lại, thấy nam nhân một thân áo thun đơn giản, tóc ngắn lất phất bay trong gió. Hắn ấm áp nở nụ cười, ôn nhu lại sủng nịch.
Lam Nguyệt hoảng hốt, nhìn lại tay mình, bàn tay nhỏ bé non nớt, đây hoàn toàn không phải tay nàng! Lam Nguyệt vô thức buông tay. Nàng chỉ cảm thấy một trận đảo lộn, bản thân đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Nguyệt Nhi, con như thế nào bất cẩn như vậy, may mắn mami nhanh tay.”
Hơi thở quen thuộc, giọng nói quen thuộc, Lam Nguyệt không dám tin vào tai mình, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt tú lệ quen thuộc. Nữ nhân nở nụ cười đẹp đẽ tựa gió xuân, xoa đầu nàng một cái, sau đó mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.
Nam nhân lúc này cũng chạy đến, thấy hai mẹ con đều không sau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phượng Minh, anh sao lại đẩy mạnh như vậy a! Suýt chút nữa đã để tiểu Nguyệt bị thương!”
“Vân Nhi, anh xin lỗi, sẽ không có lần sao!”
Phượng Minh vội đến cạnh Lam Vân, nhẹ giọng xin lỗi lấy lòng.
Lam Nguyệt vẫn còn ngây người, nàng vẫn chưa tiếp nhận được.
Nàng….
Nàng vậy mà, còn có thể gặp lại ba mẹ!
Ba mẹ nàng,… đã bao lâu rồi… hơn hai mươi năm… hơn hai mươi năm a…
“Nguyệt nhi, con làm sao vậy?”
Lam Vân thấy Lam Nguyệt vẫn còn kinh ngạc thất thần, không khỏi có chút lo lắng.
“Bảo bối ngoan, bị hoảng sợ rồi, được được, chúng ta không chơi nữa, đừng sợ a.”
Phượng Minh ôm lấy Lam Nguyệt, vội vỗ lưng nàng trấn an.
Lam Nguyệt hồi thần, đẩy Phượng Minh ra, nhìn một lượt hai người. Đôi mắt chăm chú đến mức tựa như muốn khắc sâu hình ảnh hai người vào tâm trí.
Nàng đưa tay, chạm vào mặt hai người, nhẹ giọng nỉ non:
“Baba, mami, bao lâu rồi con mới lại nói hai từ này nhỉ? Thực sự đã quá lâu, con…rất nhớ hai người a…”
“Baba, mami, con còn nhớ khu vườn này, càng nhớ chiếc xích đu này… từng khoảnh khắc này, đối với con mà nói, thực sự vô cùng đáng quý. Con… vĩnh viễn sẽ không quên hai người.”
“Nguyệt Nhi, con nói gì thế? Baba và mami mãi mãi bên cạnh con, con cũng không cần phải đi đâu cả!”
“Đúng đó, bảo bối, ba mẹ đều yêu con, sao có thể bỏ con a.”
“Vậy sao? Cảm ơn…”
Lam Nguyệt mấp máy môi, chỉ thấy bàn tay nàng, lam linh lực cuồn cuộn mà ra đem hai người trước mắt kết băng.
Xoảng!
Đôi mắt lam quang đại thịnh, nàng nắm chặt tay, hai khối băng theo động tác nàng vỡ vụng.
Cảnh sắc xung quanh vặn vẹo biến ảo.
“Một trận pháp mê hoặc nho nhỏ cũng dám đem ra mê hoặc ta? Còn không cút ra đây!”
Lời nàng vừa dứt, thất sắc quang mang lấy Lam Nguyệt làm trung tâm, dần dần lan tỏa.
Cùng lúc đó, Lam Nguyệt vốn trong hình hài trẻ con bỗng lớn lên, thân hình mảnh khảnh, tóc đen tán loạn, tử y bay múa, mỹ mạo kinh người.
“Hahaha, nha đầu đủ tàn nhẫn, xem như tâm trí đủ kiên định! Bất quá, ảo cảnh sau, ngươi vẫn là nên xem hết a! Hahaha…”
Thanh âm sang sảng từ bốn phương tám hướng vọng lại, Lam Nguyệt còn chưa kịp nói gì, cảnh vật lần nữa biến ảo.
Lần này, không phải nơi nào xa lạ, mà chính là Tướng quân Phủ- Phượng Gia!
Nangv còn biết nơi này, có thể coi như cấm địa của hậu viện, Thính Tuyết Viện!
Nơi này cảnh sắc tinh mỹ, khắp nơi đều đầy ắp hoa thơm cỏ lạ, phía tây còn trồng một rừng trúc, phía đông lại là một hồ nước rộng lớn, giữa hồ còn có đình hóng mát. Trên hồ, hoa phù dung nở rộ, xinh đẹp thơ mộng vô cùng.
Lam Nguyệt còn chưa kịp tự hỏi lời kia có ý gì, đã thấy cửa phòng chính viện mở ra, nữ tử một thân bạch y như tuyết, tóc đen mượt như suối. Dung mạo tựa thiên tiên, khí chất tôn quý, bộ bộ sinh liên. Liếc mắt một cá cũng đủ khiến người say đắm cả đời.
Mỹ nhân trên môi treo nụ cười nhàn nhạt, không hỷ cũng không sầu, khiến người khó mà dò đoán tâm tư.
Đây là ai? Nàng vì cái gì lại mơ thấy người này?
Lúc này, nữ tử mở miệng, Lam Nguyệt mới biết bản thân vì sao nhìn thấy những điều này. Chỉ là nàng không nghĩ, sự việc, so nàng nghĩ còn phức tạp.
_________
