Bạn thân cỡ nào mới có thể đối tốt với mẹ con cô như thế?
– Con đừng có nghĩ lung tung, tập trung thi cử cho mẹ. Mẹ đi xuống lầu đây!
Cô chỉ mới nói có 2 – 3 câu đã khiến cho bà bỏ ra ngoài. Có tật giật mình thật sự là ai đây?
Nhìn mẹ Hà vội vã rời đi, Hà Tịch mím môi, quay lại học bài. Kể từ lần gặp sau tết, thỉnh mẹ Hà cũng có nói ra ngoài đi ăn với bạn, cô không nghĩ ra ngoài bác Đinh thì con ai khác… Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ thẹn thùng như thiếu nữ của bà. Bác Đinh có vẻ là người tốt, nếu như có thể được bác ấy chăm sóc, mẹ cô nhất định sẽ hạnh phúc. Chỉ còn hơn một tháng nữa là thi tốt nghiệp, sau khi có kết quả cô sẽ chuẩn bị đi học đại học. Bà nhất định sẽ rất cô đơn, nếu có ai đó bên cạnh bầu bạn với bà, cô rất ủng hộ…
Cả ngày chủ nhật, Hà Tịch vùi mình với đống đề thi thử. Đến khi tiếng chuông điện thoại kêu lên, cô vui vẻ chạy đi thay quần áo… Mẹ Hà thấy cô chạy vụt ra khỏi cửa liền bị doạ cho giật mình. Con gái bà từ lúc nào lại trở nên bay nhảy như vậy?
Hà Tịch ngồi phía sau Dương Minh, nhìn thấy con đường quen thuộc dần hiện ra trước mắt. Bọn họ đã hẹn nhau đi ngắm sao lần cuối trước kỳ thi tốt nghiệp, coi như là để giải toả tinh thần, xoá đi căng thẳng sau chuỗi ngày vùi đầu cắm mặt vào sách vở.
Cậu dùng giọng điệu nghiêm túc nhất hỏi:
– Đi đâu thưa cô?
– Tới các vì sao!
– Được! Cậu đang ngồi trên Titanic rồi đấy! Nhưng Titanic của tôi sẽ không bao giờ chìm! Chúng ta sẽ cùng nhau tới các vì sao.
Hà Tịch bật cười thành tiếng.
Rời khỏi phố xá tấp nập và những toà nhà cao tầng, nơi không bị ô nhiễm ánh sáng, bầu trời đầy sao dần hiện ra. Ánh hoàng hôn phía chân trời dần biến mất, chỉ để lại một khoảng đỏ rực xa xôi.
– Cậu nhìn xem!
Dương Minh ga nhẹ lại, nhìn theo hướng chỉ tay của cô, nghe cô nói:
– Thấy chòm sao đó không? Là Virgo!
– Virgo?
– Đúng thế, chòm sao Trinh Nữ, ngay sau “chiếc đuôi của con sư tử Leo”. Cậu thấy không? Là vùng trời nhiều ngôi sao sáng kia!
Dương Minh thấy cô cao hứng, bản thân cũng vui lây. Cậu cố tình đi thật chậm để nghe rõ lời cô nói. Hà Tịch nói rất nhiều, có thể gọi là không ngừng luyên thuyên, cậu chăm chú lắng nghe, giống như một từ cũng sợ sẽ bị bỏ sót mất.
Hà Tịch nhìn lại bóng lưng của cậu… So với bầu trời choáng ngợp và xa xôi trên kia, thứ trước mặt cô lại vô cùng gần gũi, mang lại cảm giác an toàn, khó tả…
Dương Minh thấy cô đột ngột im lặng, đang định mở miệng hỏi thì một cánh tay bất thình lình vòng qua bụng cậu.
– Hà Tịch…
Trước đây cô vẫn luôn ngại ngùng, tuy ngồi phía sau nhưng chỉ nắm lấy một góc áo của cậu, chưa từng chủ động ôm người ta như thế này.
Hà Tịch cảm nhận được chiếc áo da cậu đang mặc có chút mát lạnh. Cô cố gắng ôm chặt hơn, áp sát vào tấm lưng của cậu. Làn gió bên tai vốn đang gào rít giờ lại như dịu dàng lướt qua.
– Hình như tôi càng ngày càng không thể xa được cậu rồi…
Nghe giọng cô thủ thỉ, trái tim cậu rung rinh như trái hồng khô treo trước gió. Sâu thẳm trong tâm trí vốn như một vườn hoa khô khốc đột ngột được cả dòng thác đổ về tưới mát. Cô vừa giống như ngọn gió xuân, lại giống như ánh nắng vàng mùa thu, mà cậu chỉ là một chiếc lá mỏng manh bị cô làm cho lay động, xao xuyến không thôi…
Hà Tịch không nghe động tĩnh gì, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:
– Sao cậu không nói gì?
Dương Minh rốt cuộc cũng lên tiếng:
– Tôi đang suy nghĩ.
– Nghĩ chuyện gì?
– Nghĩ làm cách nào để tối nay không bị mất ngủ…
Lời cô nói ra đúng là có thể sẽ khiến cậu vui tới nỗi ngủ không nổi. Cho dù là ở đâu hay làm gì, hình ảnh của cô vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí, thật sự rất quá đáng. Hà Tịch cười rạng rỡ:
– Vậy để tôi thu lại lời tôi vừa nói vậy!
Dương Minh phanh gấp khiến cô giật mình, cậu nói lớn:
– Tôi không cho phép! Lời nói ra đâu thể dễ dàng rút lại?
Cứ như vậy, bọn họ đã đi được hơn nửa chặng đường. Đến một khúc cua, chiếc ô tô từ phía sau chạy vụt qua, ép sát xe của hai người.
Trong phút chốc, chiếc moto mất lái, trượt đi một đoạn dài. Dương Minh không kịp nhận thức bất cứ điều gì, chỉ cảm giác mọi thứ quay cuồng, ánh đèn xe chói mắt nhanh chóng tối sầm đi. Tiếng đổ vỡ và tiếng xe ma sát với mặt đường dần nhỏ lại. Khuôn mặt của cô ở ngay gần đó, cậu muốn đưa tay chạm vào nhưng cố đến mấy vẫn không được. Một dòng máu đỏ không biết từ đâu chảy ra, cậu hốt hoảng. Hà Tịch hai mắt nhắm nghiền, không có chút động tĩnh. Trước khi mất hết nhận thức Dương Minh chỉ kịp thều thào gọi hai tiếng:
– Hà…Tịch…!
Chiếc moto bị văng ra xa, nhiều mảnh vụn vỡ rơi vương vãi trên đường. Đoạn đường nhanh chóng thu hút nhiều người qua đường đứng lại.
Bên tai văng vẳng tiếng xe phanh gấp, tiếng còi không ngừng vang.
– Là một nam một nữ…
– Mau gọi cấp cứu… Cả hai đều bất tỉnh rồi!
– Mau lên, mau gọi xe cứu thương!
– Alo, ở đây sảy ra một vụ tai nạn, vui lòng đưa xe cứu thương tới đây! Đúng, hai người bị thương… Địa chỉ là trên đường…
Lại một giọng nữ mang theo thái độ trách mắng:
– Anh đi đứng kiểu gì thế! Tôi đã nói anh chạy chậm thôi, tại sao không nghe!
– Tôi cũng đâu có muốn sảy ra chuyện…
– Anh còn dám nói!
Tiếng động cơ gào rít, tiếng người kêu cứu, tiếng cãi vã….tất cả mọi âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần sau đó rơi vào tĩnh lặng.