Dung Giai thấy biểu hiện của cô không đúng, liền dang tay đặt cô lên đùi mình, ôm cô vào lòng.
“Em hỏi đi, bình tĩnh chút”
Cố Mạc Chi run rẩy hỏi:
“Đàm Thanh Nhã cô ta… Phải hay không có một nốt ruồi son ở sau gáy?”
Dung Giai không vui khi cô nhắc về người phụ nữ đó. Hắn nhăn mày.
“Em quan tâm cô ta làm gì?”
“Anh trả lời đi”. Cố Mạc Chi căng thẳng mất bình tĩnh.
“Phải, đúng là như vậy…”. Dung Giai vừa nói vừa hôn lên bờ vai đang run rẩy của Cố Mạc Chi.
“Vậy phải hay không cô ấy thích được gọi là Tiêm?”
Dung Giai khó hiểu nhìn vào đôi mắt của Cố Mạc Chi, nhưng hắn vẫn trả lời.
“Đúng vậy. Tại sao em biết?”
Cố Mạc Chi như rơi xuống địa ngục, đầu óc đều trống rỗng. Cô đẩy mạnh Dung Giai rồi chạy ra ngoài.
Không! Chỉ là trùng hợp thôi, chỉ là trùng hợp thôi! Đàm Thanh Nhã không thể là tiểu Nhã được, không thể!
Cố Mạc Chi cướp đi người đàn ông của chị em mình.
Cô lên kế hoạch quyến rũ người đàn ông của bạn thân mình.
Cô vậy mà cướp đi hạnh phúc của em gái anh ấy!
Không không không…
Bảo suy nghĩ dồn dập ập đến tâm trí, Cố Mạc Chi vô hồn chạy ra ngoài công tỷ, nhanh thoăn thoắt gọi taxi.
Dung Giai vội đuổi theo nhưng vẫn không kịp bước chân của người con gái ấy. Hắn điên cuồng gọi tài xế chạy theo xe cô, đồng thời gọi đến thông báo với đám người còn lại, rằng Cố Mạc Chi đang đi tìm Đàm Thanh Nhã. Sau khi nghe cô hỏi như vậy, hắn đã cảm nhận được điều bất thường, kết quả đúng thật như vậy. Chắc chắn cô đang đi tìm Đàm Thanh Nhã đó!
***
“A Chi! Em đến đây làm gì?”. Bạch Lăng Đằng vừa mở cửa kí túc đã bắt gặp Cố Mạc Chi hùng hổ xông tới, hắn hét lớn.
Cố Mạc Chi không quan tâm hắn. Cô đạp mạnh cửa từng phòng tìm kiếm Đàm Thanh Nhã. Cô nhất định phải kiểm chứng sự thật.
Đến căn phòng cuối cùng, cánh cửa mở tung ra, mùi hương nồng đậm của hoan ái xổng ra khiến Cố Mạc Chi che miệng muốn nôn. Ban ngày ban mặt, Tần Tuấn Duật vậy mà cùng Đàm Thanh Nhã bạch bạch bạch!
Nhưng cô không nghĩ nhiều, chân nhanh chóng chạy đến tách Đàm Thanh Nhã còn đang hoảng hốt kia ra khỏi Tần Tuấn Duật.
“Con m* nó Cố Mạc Chi em điên sao?”. Tần Tuấn Duật vò đầu quát lớn.
Đàm Thanh Nhã không mảnh vải che thân, trên người còn loang lổ vết tím đỏ trừng mắt nhìn Cố Mạc Chi.
Cố Mạc Chi bóp chặt cổ tay cô ta, ánh mắt có chút ngập nước sắp khóc.
“Cô là tiểu Nhã, là A Tiêm đúng không?”
Đàm Thanh Nhã né tránh ánh mắt của Cố Mạc Chi. Tháng trước, bao kí ức mơ hồ ở thế giới kia đã quay lại đầu óc Đàm Thanh Nhã. Thật không ngờ Cố Mạc Chi lại là người đó khiến cô không thể tiếp thu nổi. Thì ra trước khi cô qua đời vì bệnh máu trắng, cô đã từng bị mất trí nhớ. Chả trách sao thấy Cố Mạc Chi quen như “người đó” vậy, mà cỡ nào cũng không nhớ ra người đó là ai… Cô thẹn với Cố Mạc Chi nên không để ý Dung Giai rời đi…
“Cô nói gì vậy… Tôi… Tôi nghe không hiểu…”