Đi về phía trước một hồi, Nhiếp Vân đi vào một cái cốc, nhìn chung quanh một vòng, con mắt sáng ngời, một cái suy nghĩ không đơn giản chợt loé lên.
Cái cốc này phía bên trên là nham thạch, từng dãy nham thạch đều đã bắt đầu phong hoá, xem ra chỉ cần một chút lực là trần nham trạch bên trên liền sụp xuống ngay, chính mình hoàn toàn có thể đem Hổ Đầu thú kia dẫn dụ đến nơi đây, sau đó gây núi lở, như vậy Hổ Đầu thú cũng sẽ bị nham thạch vùi ở bên trong, mặc dù Bất Tử, trong thời gian ngắn cũng khẳng định không ra được, chính mình có thể thừa cơ hội này, đi lấy hồi sinh hoa!
Kế hoạch này mặc dù không tệ, nhưng đầu tiên phải cam đoan tánh mạng mình an toàn, bằng không thì, một khi núi lở bản thân mình không trốn thoát được, chết rồi thì làm được cái gì a!
An toàn của mình… Đang suy nghĩ làm như thế nào chạy trốn, con mắt đột nhiên rơi một cái thuỷ đàm không lớn ở bên trong cốc.
Cái đầm nước này hiện lên màu vàng nhạt, Tinh Quang chiếu rọi xuống toát ra tí ti bạch khí, bốc hơi lên hơi giống sương mù, quái dị nói không nên lời.
Cái thác bên trên thanh tịnh trong suốt, cỏ dại sinh trưởng xung quanh, hiện lên màu xanh biếc, Nhưng nước suối lại là màu vàng nhạt, loại tình huống này dù là Nhiếp Vân là người của hai thế giới đều chưa từng thấy qua.
“Chẳng lẽ trong nước suối có khoáng thạch đặc thù nào đó?”
Nhiếp Vân nghĩ chỉ có loại khả năng này, bước chân tựu chậm rãi đi về hướng con suối, bất quá còn chưa đến, lại đột nhiên cảm thấy xa xa một đạo âm thanh rào rống tanh hôi vọt tới, lập tức cũng không do dự, thân thể trùn xuống tựu ghé vào trong bụi cỏ.!
Vừa gục xuống tựu chứng kiến một Hổ Đầu thú cực lớn từ một phương hướng khác chạy tới hạp cốc, thân thể hùng tráng chừng bảy tám mét, thân thể hiện lên hình giọt nước, móng vuốt sắc bén giống như đao, nhẹ nhàng nhấn một cái nham thạch trên mặt đất tựu biến thành bột mịn!
“Binh Giáp cảnh đỉnh phong Hổ Đầu thú? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ ta nhớ lầm rồi hả?”
Chứng kiến cái này đầu Hổ Đầu thú lực lượng, Nhiếp Vân trong nội tâm kịch chấn.
Dựa theo trí nhớ, Hổ Đầu thú này có lẽ chỉ có thể Thành Cương cảnh đỉnh phong thực lực, nhưng mà phải là một năm sau, sau khi bị Yêu tộc xâm lấn, như thế nào đột nhiên biến thành Binh Giáp cảnh đỉnh phong rồi?
Hổ Đầu thú có loại thực lực này, chính mình tự nhận tốc độ không kém nhưng chỉ sợ chạy xa không quá 100m, sẽ dễ dàng bị đuổi theo, đánh một phát chết tươi!
Chẳng lẽ mình nhớ lầm rồi hả?
Không có khả năng ah! Nếu như kiếp trước thằng này thực sự đạt đến loại thực lực này, chính mình đừng nói không chỉ trộm hồi sinh hoa thành công mà thong dong đào tẩu, chỉ sợ còn chưa đụng tay vào hồi sinh hoa, đã bị nó xé thành ngàn mảnh nhỏ rồi!
Rống!
Ngay tại thời điểm nội tâm Nhiếp Vân nghi hoặc, đột nhiên lần nữa nghe được một tiếng gầm rú, lại một đầu Hổ Đầu thú từ đằng xa nhàn nhã đã đi tới.
Con Hổ Đầu thú này rõ ràng so với con đầu tiên mình nhìn thấy nhỏ hơn một chút, thân thể cơ bắp kéo căng, lực lượng mười phần.
“Thì ra là thế, con đầu là Thành Cương cảnh đỉnh phong, xem ra kiếp trước ta thấy con Hổ Đầu thú không phài là con lúc nãy, mà là con này đây!”
Chứng kiến bộ dạng con Hổ Đầu thú này, Nhiếp Vân giờ mới dần hiểu được vấn đề.
Hổ Đầu thú đều lớn lên không sai biệt nhiều, Nhiếp Vân vừa nhìn thấy con đầu tiên tựu tưởng lầm chính là con kiếp trước mình gặp, nhưng như thế nào đều không có nghĩ đến chỉ cái lãnh địa nhỏ bé này mà lại có đến hai con!
Hiểu được vấn đề, sắc mặt Nhiếp Vân càng thêm khó coi.
Một con Hổ Đầu thú đã đánh không lại, chớ nói chi là hai con, hơn nữa con con một khi chiến đấu nhất định là một con trêu chọc còn con còn lại xông vào, cho dù làm cho núi lở cũng vô dụng! Tối đa chỉ có thể vây khốn một con, con còn lại vẫn có thể đem mình xé thành từng mảnh nhỏ!
Cái này làm sao bây giờ?
Hổn hển! Hổn hển!
Ngay tại thời điểm Nhiếp Vân nhăn mày lại nghĩ không ra biện pháp, hai con Hổ Đầu thú nhàn nhã đi qua, đi vào suối nước bên cạnh, mở cái miệng rộng uống nước suối.
“Nguyên lai hai thằng này là tới uống nước đấy… Ân?”
Hai con Hổ Đầu thú đi vào nước suối bên cạnh uống nước, khoảng cách Nhiếp Vân bất quá hơn mười thước, mượn nhờ Tinh Quang quan sát kỹ lưỡng, hai con Hổ Đầu thú, lại là một đực một cái…
Ách, cũng đúng, một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một đực một cái, điểm ấy có lẽ sớm liền nghĩ đến!
“Một đực một cái lại có thể để cho bọn hắn tự giết lẫn nhau, Ân? Đúng vậy, ta hoàn toàn có thể cho bọn chũng tiếng hành tấn công lẫn nhau, hắc hắc, vào thời điểm yêu nhau khi xảy ra vấn đề, nhân loại còn có thể vong tình, chớ nói chi là dã thú, hắc hắc, ta hoàn toàn có thể thừa cơ đem hồi sinh hoa lén đem ra…”
Chứng kiến Hổ Đầu thú là một đực một cái, Nhiếp Vân trong nội tâm khẽ động, đột nhiên một cái ý nghĩ tà ác nảy ra.