– Cố lên, cố lên, ta sẽ ở ngoài cổ vũ cho ngươi.
– Haizz.
– Vậy ngươi có tính công lược Trịnh Nhật Hinh không?
Khả Lạc xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói:
– Chắc tùy thôi, ta cũng muốn giúp nguyên chủ có được tình yêu lắm, nhưng vấn đề hơi khó giải quyết.
– Ừm, cứ thử đi, không được thì hả từ bỏ.
Khả Lạc gật đầu.
………………….
Sáng hôm sau, Khả Lạc đi đến công ty như thường lệ. Đang ngồi sắp xếp lại các tài liệu thì nghe thấy giọng nói:
– Nhân viên Tiêu, cô mau đi mua đồ ăn sáng cho tôi.
Khả Lạc ngước đầu lên, thấy Tiết Dung đang cười khinh miệt, cô ta nói bằng giọng như ra lệnh. Khả Lạc đứng dậy, thản nhiên đáp:
– Trong quy định công ty không yêu cầu nhân viên phải mua đồ ăn cho trợ lí giám đốc. Nên phiền trợ lí Tiết cút khỏi mắt tôi.
– Cô.
Tiết Dung tức giận, chỉ tay về phía Khả Lạc:
– Hứ, cô chỉ là nhân viên bình thường, còn tôi là trợ lí giám đốc đó, đây là lệnh của tôi giao cho cô, cô phải tuân lệnh.
Khả Lạc nhún vai:
– Mệnh lệnh vô lí, tôi xin phép từ chối. Mời trợ lí Tiết rời khỏi để tôi làm việc.
Tiết Dung nhào đến, hất hết tài liệu trên bàn Khả Lạc xuống đất. Khả Lạc lần này không nói câu nào, chỉ lẳng lặng cúi người nhặt tài liệu lên, nhưng Tiết Dung chưa vừa lòng, chân cô ta đạp lên tay Khả Lạc. Bị đế guốc sắc nhọn đè lên tay, Khả Lạc suýt xoa.
Tiểu Cửu thấy cảnh này liền lo lắng, bay qua bay lại quanh Khả Lạc hỏi han:
– Có đau không, ay daa, sao ngươi lại nhịn cô ta, mau tán chết cô ta đi.
Chợt có tiếng nói phát lên:
– Này trợ lí Tiết, cô đang làm gì đó.
Trịnh Nhật Hinh vừa vào công ty thì thấy cảnh này, nam chủ đi cạnh cũng thấy được, anh mới la lên. Thấy hai người đang đến gần, Tiết Dung hoảng loạn thu chân lại, xua xua tay:
– Tôi không có làm gì cả, tôi chỉ tính giúp nhân viên Tiêu nhặt lại tài liệu bị rớt xuống thôi.
Trịnh Nhật Hinh lại gần, kéo tay Khả Lạc, giúp cô đứng dậy. Nghiêng đầu nhìn Tiết Dung nói:
– Cô bị trừ nửa tháng lương.
– Tại sao chứ? – Tiết Dung lên tiếng.
– Gây sự với đồng nghiệp, nếu còn tái phạm, cắt chức.
– Không phải, là cô ấy từ chối yêu cầu của tôi, nên tôi mới…
Trịnh Nhật Hinh nhìn Khả Lạc, Khả Lạc liền nói:
– Phải ạ, cô ấy muốn tôi mua đồ ăn sáng giùm, tôi còn đang bận nên đã từ chối.
Trạch Duy Bách nghe rõ câu chuyện, quát Tiết Dung:
– Đây rõ ràng là cô sai rồi.
Tiết Dung cãi bướng:
– Nhưng tôi lớn chức hơn cô ta kia mà, tôi có quyền ra lệnh cho cô ta chứ.
Trịnh Nhật Hinh trầm giọng:
– Từ giờ thì cô ấy lớn chức hơn cô rồi. Tiêu Hạ Nhiên sẽ là trợ lí riêng của tôi, nên cô không có quyền ra lệnh nữa rồi.
Trịnh Nhật Hinh nắm lấy tay Khả Lạc kéo đi, bỏ lại Tiết Dung đang sững người ở đó.
Tiểu Cửu lúc này tấm tắc miếng dưa trên tay: ” Haizz, lại lo xa nữa rồi. Đồ quỷ mưu mô.”
Trịnh Nhật Hinh kéo Khả Lạc vào phòng làm việc của cô, sau đó mới buông tay ra, Khả Lạc cảm kích nói:
– Trịnh tổng, cảm ơn vì đã giúp tôi.
– Không cần khách sáo, từ giờ cô sẽ là trợ lí của tôi, nhớ cố gắng làm việc.
– À vâng, tất nhiên rồi ạ.
Trịnh Nhật Hinh nhìn thẳng mắt Khả Lạc, nghiêm túc nói:
– Nếu cô phạm lỗi sai thì sẽ bị cắt chức như thường lệ.
– Tôi hiểu mà.
– Ừm, tôi tin tưởng vào năng lực của cô.
Khả Lạc tươi cười. Trịnh Nhật Hinh để ý thấy vết bầm trên tay Khả Lạc, nói:
– Trong tủ bên kia có hộp y tế đấy, cô khử trùng rồi thoa thuốc lên tay đi.
– Cảm ơn Trịnh tổng, cô thật tốt.