Hơn nữa mình còn có ơn cứu mạng cô ấy, chắc không đến mức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đâu…
Thật sự không được, mình phải trốn xa xa, chờ khi nào khôi phục được thực lực kiếm đạo rồi hãy nói.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ chợt nghe một tiếng nổ từ trên bầu trời truyền đến.
Ầm!
Một bóng đen từ trên tầng mây rơi xuống, đậm mạnh lên mặt đất.
“Cô thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn chạy nhanh đến, khẩn thiết hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền đứng lên nhẹ giọng nói: “Ta không sao, nhưng ngươi phải đi trốn nhanh đi.”
Ngay sau đó, mũi đao to lớn bao lấy Ninh Nguyệt Thiền, áo choàng trắng như tuyết tung bay theo gió. Cô mặc kim giáp từ trong hố sâu bay thẳng lên trời, ra sức xuyên qua tầng mây phía trên.
“Yêu nghiệt, chịu chết đi!” Trên bầu trời truyền đến giọng nói trong trẻo của cô.
Tiếng gào thét to lớn thảm thiết truyền đến từ chỗ sâu trong tầng mây, chính là tiếng thét của Vô Diện Cự Nhân.
Không ngờ Ninh Nguyệt Thiền khôi phục thực lực lại có thể trực tiếp đối mặt với nó.
Cái này cũng quá khoa trương rồi.
Trận chiến kích động lòng người trên bầu trời vẫn tiếp tục.
Cố Thanh Sơn thở dài, lẩm bẩm nói: “Nhìn thì dịu dàng ít nói nhưng lúc chiến đấu thì quả thực không cần mạng. Quả nhiên người sử dụng đao đều là những kẻ liều mạng.”
“Ngươi mới là kẻ liều mạng.” Một giọng nói tức giận truyền vào trong đầu hắn.
Đây là giọng nói của Ninh Nguyệt Thiền.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, tự nhiên lại thấy chán ngán.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, tuy tầng mây dày đặc đã chặn ngang tầm mắt nhưng hắn dường như có thể cảm nhận được Ninh Nguyệt Thiền đang ở sâu trong bầu trời hung hăng trừng mắt hắn một cái.
Đáng chết, vậy mà lại quên, cô ấy có thể trực tiếp chống lại Vô Diện Cự Nhân thì tu vi ít nhất đã đạt Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí còn hơn thế nữa.
Tu vi cao thâm như vậy, phạm vi bao phủ của Thần niệm rất rộng nên chính mình nói gì cũng sẽ bị cô ấy nghe thấy rõ ràng.
Cố Thanh Sơn lý trí ngậm miệng lại.
Kiếp này, Ninh Nguyệt Thiền không hề bị chất độc quấy nhiễu, thân thể đã dần khôi phục, vậy chắc vận mệnh của cô sẽ không giống với những ghi chép trong lịch sử rồi.
Hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên phát hiện trong rừng rậm phía trước hiện ra bóng dáng của Ẩm Huyết Ma.
Dưới thân chúng là kẻ ám sát đã được khai hóa Ngũ hành hệ hỏa thiên bẩm – U Hỏa Tà Xà.
Quân đột kích của Ma tộc đuổi đến rồi!
Bọn chúng im hơi lặng tiếng xuất hiện, nhanh chóng gia tăng tốc độ để bất ngờ tập kích Cố Thanh Sơn và Công Tôn Trí.
Lần vây quét trứ danh trên lịch sử đó chính thức mở màn vào thời khắc này.
Mặt Công Tôn Trí lạnh lẽo, ông ta vỗ vào túi Trữ Vật, lấy ra một đĩa bát quái tinh xảo.
“Lão phu không giết được Vô Diện Cự Nhân nhưng đối phó với các ngươi thì vẫn không thành vấn đề.” Ông ta thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn đang muốn nâng cung lên thì thân thể đột nhiên cứng đờ, cả người đóng đinh tại chỗ không cử động được.
Vô số số liệu ào qua trước mắt hắn như thác lũ, tiếng thông báo lạnh băng của hệ thống vang lên.
[Kiểm tra đo lường thấy người chơi đã kích hoạt tình tiết lịch sử đặc thù.] [Điều kiện trước mắt phù hợp nguyên tắc khởi động.] [Khởi động kịch bản: Trận Chiến Chết Chóc.]Chuyện gì thế này? Sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi, mau chóng khởi động giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy một vệt sáng xẹt qua bảng điều khiển Chiến Thần, ngay chính giữa biến hóa thành mấy hàng chữ đỏ như máu.
[Phá tan gông xiềng định mệnh, thay đổi số phận lịch sử, người chơi Cố Thanh Sơn tiến vào nhiệm vụ định mệnh.] [Miêu tả nhiệm vụ: Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền là hai nhân vật lịch sử có số mệnh tử vong, nếu thay đổi số mệnh của bọn họ, dòng chảy của lịch sử sẽ thay đổi theo.] [Mục tiêu nhiệm vụ: Cứu giúp Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền.] [Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng kịch bản là kỹ năng đặc biệt: Chiến Thần Thần Thông (duy nhất).] [Nhiệm vụ thất bại, người chơi bị xoá sổ.]Cố Thanh Sơn xem liền một mạch, ngơ ngẩn cả người.
“Ta? Cứu hai người đó? Nhiệm vụ thất bại còn bị xóa sổ? Nói hay quá ha, làm như nhiệm vụ thất bại, bọn yêu ma quỷ quái sẽ vui vẻ tha chết cho ta không bằng.”
Cố Thanh Sơn nhìn lên bầu trời.
Xét đẳng cấp chiến đấu của Vô Diện Cự Nhân, thực lực của Cố Thanh Sơn căn bản là không làm gì được.