Nhưng lúc này, Thẩm Thanh Đường thấy mọi người đã chấn kinh liền thu tay lại, chậm rãi thu hồi dây leo vào trong lòng bàn tay, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, sau đó nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Ta biết mọi người ở thành Lăng Dương đều rất hoài nghi về lai lịch tu vi của ta, vừa hay lần này ta sẽ giải thích rõ ràng..”
“Hai mươi ngày trước, phụ thân ta tiến giai Trúc Cơ liền truyền linh lực cho ta, lại tìm linh dược mới có thể giúp tu vi của ta đột nhiên tăng lên.”
“Chư vị cảm thấy lời giải thích này có hợp tình hợp lý không?”
Giọng Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng, lời nói cực kỳ mạch lạc, nhất thời những tu sĩ vừa rồi thảo luận cũng đều im bặt.
Thấy vậy, Trần Đỉnh Nguyên không khỏi vuốt râu và nở một nụ cười nhẹ——Thẩm Thanh Đường tuổi còn trẻ đã chững chạc như vậy, thiên phú lại cao, có thời gian thì tương lai vô hạn.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thẩm đạo hữu, ta không hoài nghi cảnh giới cùng thiên phú của ngươi. Ta chỉ muốn biết, đối với tu sĩ chưa từng tu luyện mà nói, phương pháp truyền linh lực chỉ có thể đạt đến Luyện Khí tầng hai là cùng. Bằng không, ngươi hoặc là sẽ nổ tung mà chết, hoặc là không thể tiếp tục rót linh khí vào nữa, nhưng ngươi làm sao có thể lập tức đạt tới tầng thứ ba Luyện Khí?”
Giọng điệu của người này nghe có vẻ thành khẩn, tự nhiên, không có vẻ gì là đang gây rối, mà có vẻ như hắn ta thực sự tò mò.
Tuy nhiên, sau khi nghe thấy lời này, một số người quan tâm nhịn không được bắt đầu chất vấn.
Trái lại, sau khi nghe vị tu sĩ kia hỏi, ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, cuối cùng mỉm cười đáp: “Chuyện này ta quả thực có che giấu một chút, nếu vị đạo hữu này muốn biết phương pháp, nói cho mọi người biết cũng không sao.”
Tu sĩ kia thực sự nói: “Thẩm đạo hữu, xin hãy nói cho ta biết.”
Một ý cười thoáng qua đôi mắt đen và long lanh của Thẩm Thanh Đường, đôi môi mỏng xinh đẹp của cậu khẽ thốt ra hai từ.
“Song tu.”
Lần này, không chỉ có vị tu sĩ kia sửng sốt, mà tất cả tu sĩ đều sửng sốt.
Cái mặt già của Trần Đỉnh Nguyên không khỏi đỏ lên, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.
Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn ở một bên nhìn Tần Di với vẻ mặt nghi ngờ và quỷ dị, hai chữ “cầm thú” gần như viết hết trên mặt họ.
Tần Di: …
Chỉ có Thẩm Thanh Đường lẳng lặng đứng đó, cực kỳ bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Cuối cùng, Trần Đỉnh Nguyên không thể chịu đựng được nữa, ông ta ho một tiếng, hắng giọng nghiêm túc nói: “Được rồi, còn có câu hỏi nào nữa không? Nếu không còn, giải tán đi. Cuộc thi đấu hôm nay kết thúc tại đây.”
Lần này, hiện trường cực kỳ yên tĩnh, không có tu sĩ nào đưa ra nghi vấn, xe ngựa của Lâm gia lại càng yên lặng, giống như không phải vừa rồi bọn họ là người đầu tiên đưa ra nghi vấn.
Lúc này, Trần Đỉnh Nguyên lơ đãng liếc nhìn xe ngựa của Lâm gia, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Thanh Đường, ông ta cũng không nhiều lời.
Thôi vậy, ngày tháng tương lai còn dài, người có tính cách như thế cho dù vào được Thanh Ngọc Kiếm Tông, sống cũng chẳng dễ dàng.
Cần gì phải so đo với tiểu nhân?
· ·
Nơi ở của Trần Đỉnh Nguyên lần này là ở đại thành nơi Kỳ Trường Tinh sinh sống, vì vậy ông ta cũng tự nhiên quay trở lại đó.
Thẩm Thanh Đường rất muốn mời Trần Đỉnh Nguyên đến thành Lăng Dương, nhưng bị nhiều người theo dõi như vậy, Thẩm Thanh Đường vẫn không đi bước này.
Vì tránh hiềm nghi, đành thôi vậy, dù sao sau này bọn họ cùng tiến vào Thanh Ngọc Kiếm Tông, sẽ có cơ hội kết giao.
Nhưng điều quan trọng nhất là Thẩm Thanh Đường phát hiện hình như Tần Di giận rồi.
Phải nhanh đi dỗ dành mới được.
Trở về xe ngựa, Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn tự động đi ra phía sau, chen chúc lên xe ngựa cùng với người hầu của Thẩm gia, trước khi bước lên, hai người còn nháy mắt ra hiệu với Tần Di và Thẩm Thanh Đường.
Sắc mặt Tần Di càng thêm khó coi, nhưng trước mặt người ngoài, hắn không thể trực tiếp bộc phát, cách duy nhất để bộc lộ sự tức giận là hắn không đợi Thẩm Thanh Đường, tự mình lên xe ngựa không thèm quay đầu lại.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, sau đó lặng lẽ vén rèm bước vào.
Quả nhiên, Thẩm Thanh Đường vừa bước vào trong xe ngựa, Tần Di đã nắm lấy cổ tay cậu, ấn vào thành xe.
Hơi thở nóng bỏng quen thuộc trên người Tần Di đột nhiên xâm chiếm, Thẩm Thanh Đường không khỏi mở to mắt, liền đối diện với đôi mắt đỏ sậm giận hờn của Tần Di.
“Lời như thế sao có thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy?”
Thẩm Thanh Đường bối rối chớp mắt, khẽ cười: “Nhưng em và Lan Đình là một đôi đạo lữ mà, song tu cũng đâu có gì không thích hợp.”
Tần Di nhíu mày, trầm giọng nói: “Như vậy cũng không được.”
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, có phần không hiểu Tần Di vì sao lại tức giận như vậy.
Nhưng cậu đã quen đánh bài chuồn với Tần Di, cho nên đột nhiên mím môi mỏng, nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Lan Đình, chàng làm em đau quá…”
Sắc mặt Tần Di hơi đổi, hắn vô thức buông bàn tay đang nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường ra.
Tuy nhiên, ngay khi hắn buông ra, Tần Di phát hiện mình đã bị lừa.
Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Thanh Đường không có vết đỏ, đau ở đâu chứ?
Tần Di lấy lại tinh thần, càng muốn nổi giận, nhưng còn chưa kịp phát tác, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong ngực hắn.
Giữa hương thơm dịu dàng quen thuộc, Thẩm Thanh Đường ôm lấy hắn, ghé sát vào tai hắn nhẹ nhàng nói: “Lan Đình, em sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Vừa dụ dỗ, cũng vừa lấy lệ, rõ ràng là đầy mùi của “Lần sau dám làm”.
Nhưng cố tình lại cực kỳ chọc người phải yêu thương, một chút cũng không hề xấu hổ.
Trên môi nở một nụ cười, Thẩm Thanh Đường áp làn da trắng nõn mỏng manh của mình vào thái dương của Tần Di, nhẹ nhàng cọ cọ giống như một con cáo nhỏ đáng yêu, sự đụng chạm mềm mại và ấm áp khiến Tần Di không thể nào bộc phát được sự tức giận vừa mới gom góp được.
Bàn tay đang giơ lên của Tần Di cứng đờ trong không trung, nhất thời không biết nên kéo người xuống hay ôm lên.
Nhưng vừa do dự, hắn liền biết mình sắp thua rồi.
Cho nên do dự không bao lâu, Tần Di tự mình đầu hàng.
Bàn tay đang nâng lên nặng nề giơ lên, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, đáp xuống vòng eo mảnh mai, ôm lấy.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được tâm tình của Tần Di thay đổi, khẽ mỉm cười, đột nhiên thổi khí nóng, ghé vào tai Tần Di thì thầm: “Lan Đình sẽ không phải vì chuyện song tu chưa thực hiện được mà tức giận với em chứ?”
Tần Di sắc mặt khẽ biến, sau một giây lát, trầm giọng phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Tần Di: ?
“Lan Đình sẽ không hẹp hòi như vậy đâu.”
Giọng nói của Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng mềm mỏng, mang theo ý cười bí ẩn.
Tần Di nghe vậy chợt giật mình, sau đó trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ và cảm khái.
Thẩm Thanh Đường thực sự đã hoàn toàn nắm bắt được hắn.
Cậu biết rõ nhất phải nói gì để khiến hắn mềm lòng.
Thôi vậy, vấn đề này sẽ không nhắc đến nữa.
Dường như phát hiện ra Tần Di ngẩn người, Thẩm Thanh Đường đúng lúc hơi ngồi dậy, dùng đôi mắt trong veo xinh đẹp như nước lặng lẽ nhìn Tần Di, hỏi: “Lan Đình đang nghĩ gì vậy?”
Tần Di cúi đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường, ánh mắt có chút nhu hòa, nhưng lại thản nhiên nói: “Ta đang nghĩ, làm sao mới khiến em nói ra lời thật lòng đây?”
Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên: “Lan Đình muốn nghe lời thật lòng của em?”
Tần Di: “Đương nhiên.”
“Hôn em một cái, em sẽ nói cho chàng biết.” Thẩm Thanh Đường ngẩng mặt lên, cười trêu chọc Tần Di.
Trong mắt Tần Di thoáng lóe lên một tia nguy hiểm, lúc này hắn cau mày nhéo một bên mặt Thẩm Thanh Đường nói: “Sắp về tới nhà rồi, đừng có trêu ta.”
Kết quả câu này vừa nói xong, Thẩm Thanh Đường đã nhào tới, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Tần Di: !
Nhưng Tần Di còn chưa kịp hồi tưởng dư vị, Thẩm Thanh Đường đã nhanh chóng lùi lại, đồng thời trượt khỏi đùi Tần Di, ý đồ muốn trốn sang xe ngựa bên kia.
Tần Di: …
Cuối cùng, Tần Di băng giá đầy mặt giơ tay ra, tóm lấy Thẩm Thanh Đường, người đang định nhân cơ hội chạy trốn.
Đầu tiên là tiếng kinh hô trầm thấp của Thẩm Thanh Đường vang lên từ trong xe ngựa, sau đó là một tràng cố nén tiếng cười khe khẽ.
Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi đang ngồi trong xe ngựa phía sau hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Ngạn mặt không đổi sắc từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc mũ giáp, đội cho Mộ Phi. “Con nít con nôi, phi lễ chớ nghe.”
——oOo——