Một lúc sau, Liễu Hiên đưa tay vớ lấy chiếc khăn tắm choàng lên người rồi bước ra ngoài…Vừa ra khỏi phòng tắm, cô đã thấy ngay Doãn Duyệt đang ngồi một cục thù lù trên giường.
A…á…a…
Doãn Duyệt vô cảm trước Liễu Hiên, mặc cho cô giật mình la hét.
– Anh…anh…sao anh lại ở đây ?
“Vì đây là phòng của tôi !”
– Anh…là anh cố ý có đúng không ?
Doãn Duyệt nhún vai !
“Sao cô lại đến đây ?”
– Anh còn hỏi, là do anh đã hãm hại Lục Lang đúng không ?
“Vậy thì sao ?”
– Anh thật là tên khốn kiếp !
“Tìm tôi là để mắng tôi thôi sao ?”
Liễu Hiên im bặt không lên tiếng !
“Mắng xong chưa ? Nếu đã xong thì cô có thể trở về được rồi !”
– Không…
“Hửm ?”
– Anh đã hại Lục Lang thê thảm đến thế rồi mà vẫn chưa vừa lòng anh sao ?
“Chưa !”
– Thế thì anh còn muốn thế nào nữa ?
“Muốn em gả cho tôi !”
– Anh đừng hòng !
Doãn Duyệt cười lạnh “tuỳ em thôi !”
– Anh…
Doãn Duyệt đứng lên quay lưng rời đi, anh chỉ bỏ lại sau lưng một câu “muốn cứu Doãn Lục Lang thì em phải gả cho tôi !”
Liễu Hiên ngã bệt tại chỗ “Lục Lang…”
Tiếng khóc nghẹn ngào giữa căn phòng rộng lớn “Lục Lang !”
Keng…
Sợi dây chuyền trên cổ bỗng dưng rơi xuống trước mặt cô. Lúc này cô mới nhớ đến, chiếc chìa khoá của kho báu…cô gạt nước mắt rồi đứng lên. Cô nhớ lại chuyện trước đây, Doãn Lục Lang từng kể cho cô nghe, trong tay anh chỉ có một nửa tấm bản đồ kho báu, nửa tấm bản đồ còn lại không biết đã thất lạc nơi nào.
Liễu Hiên xoa xoa trán, giờ biết tìm đâu nửa tấm bản đồ còn lại…thời gian quá cấp bách, Lục Lang sẽ không còn cầm cự được bao lâu nữa !
Nỗi khổ tâm của Liễu Hiên nào ai đâu thấu hiểu. Cô khóc nức nở rồi ôm gối ngồi co ro giữa căn phòng rộng rãi, chỉ có mình cô đối diện với đêm đen.
– Không được ! Mình không thể để Lục Lang ngồi tù, anh ấy nhất định phải được bình an vô sự và anh ấy phải có cuộc sống hạnh phúc. Anh ấy đã rất vất vả rồi !
Liễu Hiên đứng lên chạy ra cửa, cô đi tìm Doãn Duyệt…
Lúc này đã là nửa đêm, Doãn Duyệt đang ngồi uống trà ngoài sân giữa.
Nghe có tiếng bước chân, anh đặt tách trà trên tay xuống !
– Tôi đồng ý !
“Hửm ?”
– Tôi đồng ý gả cho anh ! Nhưng tôi có hai điều kiện.
“Là gì ?”
– Thứ nhất, anh không được làm phiền và hãm hại Lục Lang thêm bất kỳ một lần nào nữa, giải quyết số nợ mà anh đã gây ra cho anh ấy.
“Được !”
– Thứ hai, khi tôi chưa đồng ý thì anh không được chạm vào người tôi.
Doãn Duyệt cười lạnh, sắc mặt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn “Được !”